TẢN MẠN

PHIÊN KHÚC THÁNG BA

Tản mạn Phiên khúc tháng baCũng là một tháng ba mà tháng ba sắp hết. Những cây chết từ mùa đông lại bắt đầu cựa quậy… Ta tiếc rằng kiếp người không thể vậy để tái sinh!

Những cọng cỏ cũng nghiêng mình chào trời, chào đất. Kiếp cỏ hoang tàn vậy mà cũng lật đật sinh sôi…

Xứ người không có giọng Chìa Vôi hót khi sáng sớm để gọi người đi rẫy, đi nương. Xứ người không nghe giọng Ễnh Ương oàng oàm mừng nước lớn. Xứ ngưòi không thấy những con lợn xổng chuồng, báo chủ cuống cuồng lên! Không có đâu! Không có giọng ầu ơ vỗ về giấc trẻ cũng như không tiếng gà ò ó…bốn bên.

Người già nhớ trầu thay nỗi nhớ quê hương. Trẻ chơi trò bập bênh để bắt đầu bước vào vòng định mệnh. Con đường hên, xui chẳng ai lường trước được, cũng chẳng mấy ai tin còn có kiếp luân hồi!

Nắng vọt vàng cho tháng ba lang thang… Lạnh. Nóng. Tuyết rơi gom cho đời thêm bối rối. Con thỏ hoang ăn chồi non thật vội cho hoa cụt đầu chưa kịp nở hỡi ơi! Con chó nhà ai trong xích xiềng bực bội. Thấy ta, nó không chào hỏi gì đã vội chửi “ngu ngu…” Con ngỗng ngông nghênh dài cổ gật gù. Bà nhỏ vịt biết gì cũng xù mỏ kêu ”được được“. Rõ ràng họ ”Thú” một gu đâu thể trách gã mù đi coi hát. Đâu thể trách thằng say đệm nhạc cho gã điếc xập xình đánh trống, khua chiêng.

Mắt ai vàng như nắng tháng ba, cố chờ đợi gió hồi sinh, mưa tái tạo. Trời nức nở khi Eva ăn táo. Tiếng sáo Trương Chi hay hồn ma Trọng Thủy vật vờ tìm nàng Châu nọ với Mỵ Nương. Mưa nhớ cố hương biến thành mưa đá cho tái tê người ôm chủ nghĩa AQ: Lấy ngày xưa để chấp nhận đời nay. Lấy tưởng tượng để mù mờ hiện thực. Xứ người không có Tháp Chàm để mưa tuyết khóc dùm thời mất nước, không có trống kèn để để đưa rước linh hồn.

Xứ người chỉ có mình co cụm lại với mình vẫn cố đợi bình minh ló dạng. Xứ người lấy người bốn phương làm bạn để chôn vùi nỗi nhớ miên man… Có phải năm 2000 là lịch sử sang trang để nắng tháng nào cũng tràn trề khát vọng!

Tháng 3-28-2003

Ngọc Thiên Hoa

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button