TIN HOTTRUYỆN NGẮN

CÁI GIÁ ĐẮT – NGỌC THIÊN HOA

    Ả nằm ngửa trên giường – chiếc giường cũ kỹ hôi hám mùi đàn ông mà thằng nào cũng có thể nằm lên nếu họ muốn. Thằng John “bêđê” đã ngủ từ lúc nào. Cả hai trở về nhà với bốn bàn tay trắng từ một cuộc đỏ đen trong sòng bài cũng không đến nổi xa lạ. Nói hắn “bêđê” nhưng thực ra, hắn là một thằng đàn ông hoàn chỉnh chỉ cái là hắn thích chơi với “đằng men”. Ả cũng thường chọc nó bê-đê nhưng ả ăn ngủ với hắn thường ngày ai mà không biết. Ả cặp với nó vì nó nói tiếng Anh như gió còn ả thì tiếng có tiếng không lại thêm nó dễ sai, dễ bảo ngoan ngoãn như một con cừu non.

    Đêm nay, ả đã tọng hết gần mười ngàn đô vào sòng bài. Đối với ai, ngần ấy là cả một gia tài nhưng đối với ả chỉ là một tháng lương hơn. Nhưng rồi ả lại không có một đồng xu dính túi. Ả không là gái làm tiền nhưng ả làm tiền còn tinh vi hơn, ướt át hơn nhờ vào cái miệng mỏng dánh, dài sọc cộng với cái quai hàm banh ra, cứng ngắc mà ngọt hơn mía lùi. Con dao hai lưỡi đó chính là vũ khí của ả. Ả nằm suy nghĩ làm sao phải có gấp đôi số tiền ả đã xả trong tháng này. Ả phải bám theo một người. Ả mỉm cười nụ cười độc địa trong bóng tối. Tay ả chạm vào người thằng John và thằng John thức giấc.

*

    Chín giờ sáng, cái tiệm nail khá xinh xắn kia đã đầy ắp thợ lẫn khách. Chủ tiệm là một tay thợ “cứng” và cũng trông “bảnh bao”. Hắn có vợ và hai con. Nghe nói hắn là một thằng đàn ông được coi là “mẫu mực” trong chuyện trai gái. Hắn thương vợ con ai cũng biết bằng cách là hắn cày ngày, cày đêm để vợ con hắn có đầy đủ những thứ mà đời thường cần phải có. Người ta có, hắn phải có. Đó là mục tiêu của hắn. Chính sự xác định mục tiêu không được đúng mực này mà hắn đã sa vào lưới nhện.

– Hello! Tiệm móng tay đây.

Chủ tiệm nhấc điện thoại trả lời.

– Anh, nghe nói anh cần thợ nữ phải hông?

    Lẽ ra, người chủ tiệm trả lời “không” theo phản ứng tự nhiên nhưng cái giọng Mỹ Tho uốn éo như gió kia như nhẹ nhàng rót vào tai hắn làm hắn buột miệng “ừ”. Vậy là đầu dây kia, tiếng con gái xổ nho chùm:

– Anh à! Em mới biết làm à anh, chưa biết “Fill” anh. Em lại không biết lái xe anh. Em có thể ở tạm nhà anh không? Em nấu ăn ngon lắm anh. Em qua liền nghe anh?

– Được rồi, mua vé qua đi rồi… anh trả tiền lại cho. Nói cho… anh biết mấy giờ… anh đi đón nhen.

– Dà. Cám ơn anh nhen. Bye anh.

    Hắn đặt ống điện thoại xuống nhẹ nhàng. Đám thợ ngước đầu nhìn hắn. “Ai vậy? Chắc anh chị em gì sao nghe giọng ông chủ ngọt lịm vậy hả!”. Hắn nhún vai: “Nhỏ thợ xin việc làm”. Lũ thợ tròn mắt. Tiệm đâu cần thợ vì mới hôm qua có một anh chàng vác vợt tới xin việc, ông chủ đã bảo “Tiệm đủ thợ rồi anh à!”. Vậy mà…

*

    Ả đỏng đảnh đứng bên hắn trên bàn tính tiền mà không một người thợ nào dám lên vì sợ mang tiếng ăn cắp tiền. Ả xếp bill cho hắn không quên đếm tiền dùm hắn và bấm cứ năm tờ hai chục thành một trăm. Trong mắt ả, đám thợ kia đã không là gì hết. Chỉ cần ả nũng nịu thì thào vào tai hắn: “Em không thích con nhỏ mặc váy mỏng kia làm nữa”; hoặc “Em không thích thằng này làm nữa” là hôm sau cả hai mất dạng. Đám thợ không dám đụng tới ả mà còn tìm cách nịnh ả. Đứa nào ngu mà chọc ổ kiến lửa. Cái tiệm nail này là chỗ mà đứa nào cũng lượm ba bốn ngàn mỗi tháng còn tiền chùa, tiền T (tiền tip) thì tha hồ xài, tha hồ đi đánh bạc chưa kể chúng tha hồ kẹt tiền khách. Ông chủ lo làm tới tấp thì hơi đâu mà kiểm với tra.Vả lại, bọn chúng bảo nhau: “Chủ tiệm mê con mặt ngạnh trê ấy. Nó lấy tiền hắn còn khoe tùm lum thì dại gì bọn mình không lấy chút chút”. Cứ thế, chủ tiệm mất một số “tiền ngu” mà hắn biết nhưng không dám làm gì được. Hắn từng bảo đám thợ: “Lũ mày hãy nhớ: Chuyện công thì nói, còn chuyện tư thì đừng xía vào!”. Nghĩa là giữa chủ và thợ đã thỏa thuận với nhau còn gì.

    Chiều tối như mọi ngày, hắn chở hai dì cháu ả và thằng bạn bê-đê về nhà. Hắn thả thằng cháu và thằng bê-đê xuống còn ả thì ngồi lại. Chiếc xe lủi vào bóng tối.

*

Ả đẩy cửa phòng, thằng bê-đê vồn vã liền:

– Sao? Cá cắn câu chưa?

– Dĩ nhiên rồi, tao ra chiêu có bao giờ thất bại.

– Bà phải coi chừng đó nhen, còn vợ người ta đó.

– Bả ngu thí bà, còn giao hắn cho tao canh giữ dùm.

– Bà định lấy ổng thiệt hả?

– Thiệt, chính hắn bảo tao đẻ cho hắn một thằng con trai rồi mang về nhà hắn, bà vợ ngu của hắn vì “gạo đã thành cơm” sẽ chấp nhận ngay. Mà mày biết không, cả nhà hắn ở Việt Nam cũng có ý bằng lòng rồi. Tao… trám họng vài ngàn là xong.

Thằng bạn lôi ả vào lòng:

– Còn thằng tập lái xe?

Ả ngủng ngoẳng:

– Câu cho tới khi tao lấy xong bằng lái xe thì đá. Nó sao bằng thằng chủ tiệm

này, há há…

Thằng bạn đá vào đít ả:

– Bà ghê thiệt!

    Nó cũng không ngờ ả cua ông chủ này mau đến vậy. Nó biết rằng ả có một bề dày của quá khứ ngủ với đàn ông mà cả hai cùng có lợi. Ả xấu như Thị Nở của Chí Phèo mà nhiều thằng đàn ông phải chết mê, chết mệt vì cái giọng uốn éo của ả. Ả lấy cả anh rể. Ả ngủ với thằng Mễ và nhiều thằng Việt Nam khác. Chính ả đêm đêm vẫn ngủ với nó trong nhà của ông chủ tiệm bởi vì ông chủ tiệm dốt chỉ nghĩ nó “bê-đê”, chả làm ăn gì được. Đang nghĩ ngợi, nó cảm thấy da mình chạm vào người ả. Chúng nó lại ôm nhau ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra trong cái mùi thuốc ampi xức ghẻ.

*

    Chị mở cửa sau xe lục tìm coi có thư từ gì bỏ sót. Tay chị tình cờ chạm vào một vật mềm mềm. Chị tò mò lôi ra nhìn kỹ và giật nảy… bao cao su! Chị bắt đầu lục khắp chiếc xe. Cuộn giấy lớn dùng ở tiệm cho thợ chùi bột đã gần hết. Tại sao chồng chị lại xài giấy trên xe nhiều dữ vậy. Còn cái bao cao su? Chị chưa bao giờ thấy nay lại xuất hiện chỗ này. Mùi thuốc ampi tanh tưởi xông lên tận mũi làm chị suýt ói. Chị đâu có ghẻ mà lại có thuốc. Còn nữa, thuốc xức xước da hình đàn bà bị bỏ lăn lóc phía sau. Mùi nước hoa và những cây son là của ai? Chị giật mình nhớ lại từng câu một mà bà chị của chị đã hỏi lúc tối: “Mày có tin tưởng con nhỏ thợ ở trong nhà mày?”. “Dạ tin chớ, nó hiền lắm”. Bà chị cười ha hả. Còn con thợ khác nó cứ giục chị học làm móng bột cho lẹ mà lên tiệm hằng ngày. Ngoài ra, nó không cho biết gì thêm. Chị nhớ lại những buổi cơm tối chờ hoài không thấy chồng. Thằng con nhớ bố chạy vào cầu tiêu ngồi khóc. Con bé nóng chờ thuốc quá giờ uống, co giật trong tay chị. Chị nhớ chị thắt nơ cho chồng đi ăn sinh nhật con nhỏ thợ khác đến gần hai giờ sáng hắn mới về trong khi người ta chỉ thấy hắn xuất hiện trong buổi sinh nhật có vài phút. Hắn đã đi đâu?

    Chị lôi hết những cái bill, coi lại từng cái cùi mà chồng đã tiêu xài. Chị tá hỏa. Hắn đã mua máy hát cho ai? Mua hoa tươi cho ai? Hắn đã ngồi ở quán cà phê với ai? Hắn đã đi shopping với ai? Tiền này hắn xài không phải cho vợ con. Từ ngày lấy hắn, hắn chưa mua cho chị món gì hay mua cho con cái gì huống hồ dẫn vợ con đi mua sắm! Chị tra từng ngày một mới hay hắn đã có một số ngày bỏ tiệm mà đi. Điều này chưa bao giờ xảy ra vì hắn rất tiếc khách. Chị thảng thốt giây lát để kiểm điểm sự sai lầm của mình. Cuối cùng, chị nhấc điện thoại bấm số gọi thẳng lên tiệm gặp một người.

*

    Hắn cầm tờ giấy của tòa án xin bảo vệ vợ con để tức tối cái người đàn bà mà hắn hết mực nuông chìu đã hăm dọa cả vợ hắn. Nó hiện nguyên hình con quỷ xấu dã man đã dám kéo đám côn đồ xuống tiệm mới của hắn quậy phá. Cái người đàn bà đã từng sà vào lòng hắn, ăn ngủ với hắn gần một năm trời đã dám đòi tiền hắn. Hắn tức điên vì ả đã ngủ với những thằng khác cả khi có hắn. Hắn không thể bỏ vợ con thì phải bỏ ả.

    Hắn kiểm nghiệm lại hắn thấy rằng tất cả những gì mà ả thì thầm trong tai hắn chỉ là giả dối, lừa bịp. Những thằng đàn ông khôn ngoan khi ăn vụng vẫn không dám quên mớ cơm nguội khi đói lòng. Hắn quá dại dột để ả qua mặt rồi hất nước đá vào mặt hắn. Thiếu chút nữa vì ả mà hắn trở thành kẻ homeless, mất vợ, mất con. Hèn nào ả cứ muốn có con thật lẹ với hắn để cột đầu hắn. Viễn cảnh đẹp đẽ mà ả dệt ra để mê hoặc hắn nào là ả sẽ đem hết tiền làm cho vợ con hắn vì ả nói: “Em chỉ cần anh” đã tan tành mây khói.

    Cái giá của một con mụ đàn bà lang chạ, hoang dâm mất nết vì không có tình yêu sẽ phải trả một cách đắt đỏ vẫn còn chờ trước mắt. Còn cái giá của kẻ bán rẻ vợ con như hắn thì sao! Chính hắn cũng chưa hiểu rõ ràng nhưng quả thật hắn đã bị hầu tòa.Thật là ngu xuẩn khi lấy nhằm một con thợ làm đĩ, một con ó ma lai rút ruột, một con cáo hóa hồ ly tinh khi bị vạch mặt. Thật là mù lòa khi lấy một kẻ mà chính miệng hắn thốt lên: “Đồ con đĩ chó” thì hắn cũng đã từng làm con “chó đực” của ả từ lâu. Tội nghiệp thay cho con chó mang tiếng vì con người!

*

    Hắn mở xe đi làm. Vợ hắn vội đưa cho hắn một cuộn giấy mới và một bọc nhựa khẽ nhắc như thắt thêm sợi dây thòng lọng vào cổ hắn:“Nhớ đừng để… bệnh lậu như bữa trước và phải lau xe cho sạch khi… xong!!!. Lời nói ngọt như… ngàn kim châm chích vào từng thớ thịt hắn. Hắn biết chị… cho qua nhưng vẫn còn hận hắn lắm lắm!./.

Tháng 04 – 2001
Ngọc Thiên Hoa

[yourchannel user=”CNN” search=”Mất nết”]

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button