BẢNG TINTHƠ CATIN HOT

CHÙM THƠ MÙA XUÂN 2010 – NGỌC THIÊN HOA

MÙA XUÂN TRONG MẮT EM

Xuân mang phước lộc ban đời
Cho mai thắm nụ, ngàn khơi thắm màu.
Chiều nghiêng dáng nhớ về đâu …
Mà âm tiếng Cuốc đêm thâu bỗng mềm!

Ngoài sân vạt nắng qua thềm
Ùa trên đám cỏ, tô thêm sắc hồng.
Cha trên ruộng, mẹ trên đồng
Đàn con cuộn sóng triền Đông gởi trời!

Ngày xuân mở hội muôn nơi
Đêm xuân chén rượu nâng mời thế nhân.
Dòng sông nhẹ nước triều dâng
Mưa xuân lấm tấm trên thân chiến hào!

Bờ Đông cát trắng xôn xao
Xanh xanh sóng biết nơi nao cội nguồn?
Đông mùa xuân, Tây mùa xuân
Hoa lòng rụng xuống, mưa tuôn xóa nhòa!

Trên không xác pháo rơi xòa
Ngàn ngàn sắc loại chan hòa với mây.
Em lùa xác pháo vào tay
Mùa xuân mắt biếc mang đầy tuổi thơ!

Tháng 01/10/2010
Ngọc Thiên Hoa

(trào phúng)

DẦN THÂN TỴ HỢI
TỨ HÀNH… XUNG!

Anh hỏi bé “tuổi gì”
Bé trả lời “tuổi… Cọp”.
“Chạy mất dép” té… “độp”
Xung khắc rồi còn chi!

Chàng hỏi nàng “tuổi gì”
Nàng đáp liền… “tuổi hổ”.
Chàng cười “gì tủi hổ
Chuyện tình duyên mà bồ!”

Mặt chàng “nhăn” thấy ngộ
“Chắc trong lòng hiền khô?”
Nàng rằng nàng: “tuổi Hổ
Chàng… hổ, ngán cọp vồ!

Hai lần… xơi không vô
Anh Tỵ và chàng Khỉ.
Bé “chảnh” không năn nỉ
Nàng “chẹ”, sầu khỉ khô!

Một trự nữa tìm vô
– “Bé tuổi gì?”, “tuổi Dần”.
Mặt máu xanh xâm lấn
Lạnh toàn thân… đứt gân!

Bé chả thèm ngồi hận
Số phần sao lận đận.
Trự tuổi Hợi kỵ Dần
Như Dần kỵ Tỵ, Thân!

Một gã khờ theo chân
Em chẳng ngó một lần.
Mặc gã khờ thơ thẩn
“Tướng con gì khờ trân!”

– “Em tuổi gì?”, “tuổi… Rận!”
Em… gầm, gã không giận.
Còn hỏi thêm mấy bận
Nói cha, khỏi xa gần:

– “Bà đây đúng tuổi Dần
Heo, Khỉ, bà nhai… tận!”.
Hắn sung sướng toàn thân:
– “Hai ta cùng thân phận!”.

Ngày xuân, ngày “tân nhân”
Hai con cọp Giáp Dần.
Đôi “Ba Mươi”… vô tận
Chúng… vồ đầu tới chân.

Chúng nhai không còn… gân
Chẳng phân đâu đầu, thân.
“Dần” bao lâu chẳng chết
“Nuốt” bao nhiêu cũng hết.

Em “dạ con” thấm mệt
Bụng to đi… lệch bệch.
Mang… hai cọp y hệt
Hắn khoái cười… hềnh hệch:

“Em đẻ. Anh… ăn Tết!”
Thiệt đúng là… tức chết!
Thằng chồng không nên nết
“Vồ” mình xong, nó… “Cọp!”

Tháng 01/08/2010
Ngọc Thiên Hoa

HÃY UỐNG CÙNG TA

Ta mượn trời chiếc áo xanh
Mượn gió xuân làm đôi cánh.
Mượn đàn én về quảy gánh
Cho em hương lành tình thơ.

Mượn sông thuyền chở mộng mơ
Mượn đàn gieo nốt mong chờ.
Mượn sóng vá lành dang dở
Trao em bất ngờ nụ hôn.

Ta mượn nét hiền cô thôn
Mượn hoa huệ kết tâm hồn.
Mượn mặt trời soi nguy khốn
Cho em đêm còn trinh nguyên.

Mượn cổ tích giải lời nguyền
Mượn tóc nối nhịp Thiên Thai.
Mượn thời gian đong hiện tại
Cho em tương lai tuyệt vời.

Còn ta xin cám ơn đời
Đời cho ta yêu một thời.
Cho ta xin cám ơn trời
Trời cho ta nợ không thôi!

Tuổi đời đêm ngày lặng trôi
Lá thư tình ta viết vội.
Ta mang theo thời nông nổi
Cùng em – mùa xuân bên đời.

Ta mời em uống cùng ta
Chén rượu hồng, thương ngày xa…
Tuổi xuân ngày xưa, ta trả
Tình xuân theo nắng phôi pha…

Tháng 01/10/2010
Ngọc Thiên Hoa

HÌNH HÀI QUÊ HƯƠNG

Ta nhớ ngày qua người có hỏi
“Nghe pháo giao thừa có nhớ quê?”
Câu hỏi lửng lơ treo giữa đôi bờ
Có lẽ ta quên tre già, gốc khế!

Chưa bao giờ nghẹn ngào đến thế
Lòng lâng lâng khi nắng xuân về.
Thời gian chia già cỗi với tuổi thơ
Nghe xa cách và chạnh lòng dễ sợ!

Ta – đứa con phong trần còn nặng nợ
Cô đơn trên dương thế đến bao giờ?
Ta – trẻ đùa trong giấc mộng tuổi thơ
Hóa lũ nhện giăng tơ vào cổ tích.

Việt Nam đây? Bản đồ ghi chằng chịt
Hà Giang – Cà Mau xa tít hai đầu.
Trời quê hương thương một dải xanh màu
Đảo và đất ngàn đời không thôi máu!

Ta – cánh chim bạt ngàn tìm chỗ đậu
Ta – mưa sầu chưa biết rớt vào đâu!
Ta – bèo trôi bầm dập dạt chân cầu
Ta – củi lửa đã lạc mùi tro trấu!

Trời Hạ Long rồng xưa còn nương nấu
Chiều Hải Vân mây đỉnh núi về đâu?
Biển Nha Trang nghe sóng dội con sầu
Chùa Một Cột niềm đau vừa trở giấc!

Đại Nội – Huế thời vàng son chất ngất
Lịch sử đâu không nói thật một lần?
Sài Gòn đêm ngập ánh sáng phù vân
Ngày Hà Nội người chen chân chẳng lọt.

Buồn kiếp gỗ ăn luồn vì mối mọt
Xót tâm hồn đục vẩn bởi ruồi trâu.
Ta bây giờ mang nỗi nhớ dìm sâu
Gieo thành thật xuống cánh đồng con gái.

Cứ vui xuân, người ơi đừng ái ngại
Nào, cụng ly cho quên hết đêm dài.
Hai nỗi nhớ hai phương trời ghép lại
Thành quê hương khắc khoải một hình hài!

Tháng 01/10/2010
Ngọc Thiên Hoa

[yourchannel user=”CNN” search=”Nhạc xuân”]

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button