TẢN MẠN

VỨT XÁC PHI TANG: GIỌT NƯỚC LÀM TRÀN LY!

Thu nghiêng trút lá vọt vàng. Nhân gian trút những ác gian xuống đời. 16 ngày nghỉ xả hơi, hai “lão” đảng trị lại chơi trò… huề. Obamacare vẫn lạng lờ khiến người chẳng biết bến bờ ở đâu! Đẻ thêm gánh nặng thân trâu: “Hợp thức dân lậu”, húc nhau bể đầu. “Cổ máy qủy quái Châu Âu“- Nợ trần Hy Lạp bỏ sầu cho ai? Tình báo nghe lén lộ bài, EU giận Mỹ giỏi cài điệp viên. Hai bờ quan hệ chao nghiêng. Giận mà chơi, lẽ đương nhiên chính trường. Trung Đông sản xuất… tai ương: Syria, Ai Cập… mở đường… sát sinh. Biển Đông, Trung Quốc trớ trinh. Con mối trong cột hiện hình qủy ma. Thiên tai, Phi, Nhật banh da. Bị ép trốc vẩy… chửi cha thằng… Tàu! Việt Nam y đức còn đâu! Ô dù trên dưới đỡ đầu, bợ đuôi. Trần gian địa ngục mười mươi. Bác sĩ thẩm mỹ giết người vứt sông.

Cát Tường thẩm mỹ qúa ngông. Ngoài chưa giấy phép, bên trong hành nghề. “Giấy rách còn giữ lấy lề“. Bác sĩ phản lại lời thề tổ sư. Hút mỡ ở bệnh viện tư, 4 tiếng phẩu thuật tưởng như tuyệt vời. “Ngực to” chưa thấy… đã đời. Thành ma gia lạnh bã bời dưới sông! Coi mạng người có như không, Nguyễn Mạnh Tường chỉ thị trong lẫn ngoài. Hồ sơ tẩu tán kẻo lòi. Nhân viên nghỉ sớm, coi mòi sướng điên. Bảo vệ Quang Khánh nhận tiền. Tiếp tay khiêng xác vội liền thi nhau. Tường chạy trước, Khánh theo sau. Tới Thanh Trì quẳng xuống cầu, phủi tay. Tạo hiện trường giả cùng ngày. Đem xe Lead thảy ở ngay Thạch Bàn. Ô hô! “Trời bất dung gian“, Vũ Văn Tuấn lại đi ngang đường này. “Chủ đâu mà xe nằm đây”. Chìa khóa cắm ổ, xách tay vẫn còn. Thiện lương nên có trí khôn. Lương – Đức xứng cỡ tâm hồn Việt Nam. Có lòng Bồ Tát không tham. Tuấn nhắn tin gấp, việc làm cần ngay. Chồng Hữu Huy xanh mặt mày. Vội vàng trình báo mấy thầy công an. Hóa đơn, chứng cứ rõ ràng. Ngành Y dày mặt, bẽ bàng chuyện chi? Cát Tường – Thẩm Mỹ Viện gì? Giám đốc bị trát, tức thì giải đi. Nhìn qua, Tường qủa… phương phi: Mặt ngao, mày ốc, béo phì bờ vai. Nhân thân cũng đẹp như ai. Khoa Ngoại, Bác sĩ Bạch Mai hẳn hòi. Ai hay tâm địa con giòi. Bò lên cái thiện học đòi ác nhân. Sông Hồng phủ sóng phù vân. “Cát Tường” mà lại vùi thân… cát bùn! Bao ngày tìm xác mông lung. Cười bà ngoại cảm khóc… chung chồng người.

Bác sĩ tội lỗi mười mươi. Nạn nhân cũng phải mười mươi cái nhầm. Con người phải biết cái “tầm”. Nhan sắc xấu đẹp cũng ngầm của ta. Đẹp tâm mới thể như hoa. Đẹp vì dao kéo, hóa ma giữa dòng. Thẩm Thúy Hằng gương hãy trông. Bình Dương người cũ giờ không giống người. Lỡ tay ngộ sát, ai cười? Thành thật nhận tội mới người thế gian. Cái “sĩ” làm lớn lá gan. Cái “diện” mấy thuở nở nang mặt mày? Coi như đi chẳng coi ngày. Ví như năm hạn, tháng dày nạn tai. Bộ trưởng Kim Tuyến… “thở dài”. Đánh lận trách nhiệm, đẩy ngài quan trên. Quan trên nhìn xuống, trông lên: “Qua cầu rút ván” sao bền ngày sau? Ngày Y chạy từ khâu đầu. Tốt cái lý lịch là khâu chọn người. Chức giám đốc phải tiền… tươi. Tay ngang đố dám trêu ngươi, lộng hành. Ngành Y đúng Tử Cấm Thành. Khi vào chỉ chột, ra thành mù đui. Hiện thực Y Tế tối thui. Tháng 10/31, qủy xui vào tù. Luật pháp Việt Nam có “gu”. Trên “che”, dưới “chở” gật gù bắt tay.

“Cầu Trời, khẩn Phật có hay. Linh thiêng ngài hãy bẻ tay lũ này. Móc mắt, moi ruột, phanh thây. Mắt gian, ruột độc, hạng này để chi?”

Phật rằng: “Cửa Phật từ bi. Lỡ lầm, sám hối tức thì hoàn lương. Loài người tội lỗi khôn lường. Ai chẳng có lúc lầm đường, lạc tâm. Dạy con đừng để lên năm. Dạy từ bụng mẹ cái “Tâm” của người.“

Dạy xong, Phật cũng… tức cười: “Có bao nhiêu đứa không lười đốt nhang. Cầu tài, cầu lộc, cầu an. Chúng quên cầu ném chữ “gian” ra ngoài!”

Ngẫm đi, nghĩ tức tưởi ơi! Còn bao nhiêu nỗi khóc người thế gian. Vụ quăng xác để phi tang. Chẳng qua giọt nước làm tràn cái ly. “That’s the last straw” thiếu chi. Càng cầu thọ lại mất đi tánh người. Thu vàng lá rụng tơi bời. Kiếp con người có mấy thời công danh. Chẳng cần được lưu sử xanh. Chỉ mong trọn kiếp sống lành mà thôi!./.

Tháng 10/25/2013
Ngọc Thiên Hoa

Related Articles

Back to top button