TRUYỆN NGẮN

Chiếc lá cuối cùng

Truyện ngắn Chiếc lá cuối cùngLá xanh trên cành, lá vẽ
Sao mà rụng được, lá ơi!

Hôm ấy là một ngày tháng ba. “Tháng ba mùa xuân nắng ấm. Dịu dàng trong một chút mưa”. Cô gái nhớ lại cô đã có một tình yêu như thế. Cô gái thường ngồi bên khung cửa sổ đợi chờ những con chim sẻ sau khi cãi cọ líu lưỡi, chuyền qua những cành xum xuê cây lá. “Chim khôn biết chọn cây mà đậu. Người chẳng khôn đâu biết nẻo đường yêu”. Lòng cô gái như xa xăm, mù khơi… Con vẹt của cô vẫn thuộc lòng câu hát mà cô tập cho nó khi nó còn… chút chỉn: “Xin cho yêu em thật lòng”. Nó hát ra rả, lơ lớ nghe buồn cười. Trái tim cô gái đã chẳng khôn nên có chân chạy đi tìm nẻo đường yêu đâu biết rõ ấy. Nẻo yêu đương đó đang có một chàng trai dịu dàng như tiếng mưa chiều thứ bảy cũng đang ngồi nhìn về phía biển để gởi theo từng ước vọng bay xa…

Giữa những bề bộn đời thường, chàng trai dịu dàng kia thường đắm mình vào thế giới tri thức. Chàng ta hình dung một bước đi có hàng nghìn cặp mắt dõi theo chiêm ngưỡng; một nụ cười có hàng vạn đôi môi khát khao. Cuồng say và ngây ngất. Kiêu hãnh và danh giá biết duờng nào! Trong thế giới ảo mộng đó, có một cánh hồng vàng – loài hoa có màu hoàng tộc kiêu sa mà cô gái thích đắm, thích say. Bất giác, chàng trai dịu dàng trí thức kia bật lên tiếng hát. Con vẹt hốt hoảng vụt bay… Nó nhớ lại cũng một ngày tháng ba, cô gái đã tới với một đóa hồng trên tay:

– Em… cho anh. Thơm không?

Chàng trai dịu dàng tri thức thật thà chưa từng có: “Anh… không thích hoa hồng!”.

-!

Cô gái sững sờ. Con vẹt cũng đã hoảng hốt, vụt bay. Một giọt nước mưa chiều hình như đã lạc vào lòng cô gái. Con vẹt theo cô gái về lại bên khung cửa sổ. Lũ chim sẻ vẫn đậu trên cành cây xum xuê lá quen thuộc. Bên khung cửa sổ, cô gái đã từng miệt mài viết với tất cả những gì từng hiện hữu trong cuộc đời, bằng những câu chữ yêu thương; những dòng ngang ngạnh ngọt ngào; những cung bậc thăng giáng của cuộc đời; những sắc màu của mây trời; những tình khúc của loài rong rêu trên biển… Cô gom thành vạt nắng. Cô đan thành sợi nhớ, sợi thương. Cô ghép những tinh tú thành xâu chuỗi ngọc và mượn sắc màu tô vẽ một mặt trời với những cánh hoa dại không tên, không tuổi. Tất cả những sự chăm chút đó, cô gái đã mang tặng hết cho chàng. Chàng trai dịu dàng trí thức lại… thật thà:

– Em…không biết vẽ à?

-!!

Con vẹt hốt hoảng, vụt bay. Giọt mưa chiều rơi rụng trong tim cô lần nữa. Tín hiệu máy di động rung lên và phát ra hai câu đầu trong bản nhạc “Dấu chân địa đàng” của Trịnh Công Sơn: “Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo. Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều”. Cô nhìn những con số. Nó không là những con số quen thuộc mà cô hằng mong khi nhận sóng. Ô “Missed calls” và “ Received calls” toàn những con số “dửng dưng” nằm ở lại khi cô buông tay! Ô “Dialled calls” lại toàn những con số chỉ quen thuộc riêng cô khi phát sóng! Khung “Inbox” cũng chỉ là những dòng không phải người cô đợi chờ! Có một lần khi cô phát sóng cho chàng trai dịu dàng tri thức:

– Khi nào thấy yêu em thì vẽ cho em trang bìa những bản nhạc của… mình nha!

– Anh sẽ vẽ thật đẹp.

Chàng trai dịu dàng trí thức đã hứa, đã giữ lời nhưng… chàng đã vẽ vào mây trời, vào thế giới ảo mộng. Con vẹt không thấy gì, không nghe gì nên không hoảng hốt bay đi. Nhưng những giọt mưa chiều tiếp tục rơi ướt lạnh cõi lòng cô. Tiếng “hú hù, hú hù” nhắn tin từ máy di động lại phát ra chữ nghĩa bình thường mà cuộc đời cần phải có: “Em có khỏe không? Em đang làm gì?” kèm với những con số ủ rũ như mùa thu. Những con số này cứ như thấu hiểu nỗi lòng và bay về bên cô những lúc lòng cô rã rời. Nó đến kịp lúc khi cô cảm thấy mặt biển nổi cuồng phong và chân trời chỉ còn màu hoàng hôn le lói! Cô nhìn những dòng chữ tràn đầy tình nghĩa đã dạt vào lòng cô “là lá khoai” mà buông tiếng thở dài: “Thật xin lỗi!” vì đó không phải là con số mà cô mong đợi. Hình như cô đã sử dụng từ “xin lỗi” này khá nhiều cho chàng trai dịu dàng trí thức đến mức cô tưởng mình chỉ là một kẻ “ăn mày tình yêu”. Chàng hoàn hảo đến mức khó mà bắt chàng buông ra một từ “xin lỗi”. Mảnh hồn của cô gái gởi cho chàng, chàng đã… thận trọng nhờ một chỗ cất giữ: Đó là “sự lãng quên” như chưa từng thấy, nghe, đọc và nghĩ về cánh hoa hồng vàng mà chàng trai dịu dàng trí thức đã từng thật thà: “Anh không thích”. Con vẹt hình như thấu hiểu mọi chuyện. Nó chẳng biết làm gì hơn là dùng dằng khi phải đi cùng cô tới chỗ “dấu chân địa đàng” đó. Cô gái vẫn chịu đựng và còn thản nhiên mở lòng hứng lấy những giọt mưa chiều mỗi ngày rơi nặng hạt:

– Bài thơ này hay không?

– Hay lắm, như “Chinh phụ ngâm” thời nay, não nùng như… cải lương.

-!!!.

Con vẹt hoảng hốt vụt bay. Một ngọn roi quất khá mạnh để lại lằn ngang trong hồn cô. Lần đầu, cô gái đến với tình yêu bằng nụ cười. Nụ cười cũng như bông hoa mỗi ngày cứ héo dần qua những lần gặp gỡ. Con vẹt không còn hát câu “Xin cho yêu em thật lòng” nữa. Những lần trước, mỗi khi nó hát treo tréo như thế, cô gái phá lên cười sặc sụa. Những lần sau, nó không lấy được nụ cười trên môi cô. Nó làm sao mà có thể hát như “con vẹt” được. Chao! Nhưng mày lại là một con vẹt không hơn không kém. Lần cuối cùng, nó lại cùng cô gái đến “dấu chân địa đàng”. Những lời nũng nịu, cô cũng đã nuốt trở vô lòng:

– Hát có hay không?

– Nói chung là rất… đã!

Lời khen rớt vào vô hồn. Tình yêu không sắc màu mà sao mặt cô màu xám xịt. Nếu hiểu lòng nhau ai nỡ hạ những câu “vô giá” như vậy? Cô gái bỗng ước sao chàng trai dịu dàng trí thức ấy biết nói một từ “xin lỗi” dù là lời xin lỗi cuối cùng để “Goodbye my love”mãi mãi. Con vẹt cất mình bay không nổi nữa. Nó như chết trân trên vai người con gái si tình đến mức chẳng biết lòng tự trọng là gì! Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng. Bài “Mưa đêm ngoại ô” như cố tình viết cho riêng cô trong lúc này: “Trời đã mưa rồi đấy. Trăng chênh chếch xuyên ánh qua mành. Trời đã mưa rồi đấy. Mưa trên xóm xa ánh đô thành…”. Cô biết là đã đến lúc buộc phải rời xa “ánh đô thành” mà chút tình người còn sót lại cũng đã không dành cho cô: Một người coi như bạn bè đã bỏ mặc bạn bè. Một gã taxi; một ông lão nhận thù lao nhưng “tiền trao, cháo không múc”. Một tình yêu như chết nghẹt giữa nghĩa hy sinh một chiều, như không sắc màu giữa mây trời gió bể. Vậy mà, cô vẫn thấy yêu thương đến nghẹt thở. Tình yêu là vậy. Hy sinh suốt đời. Tình yêu đâu phải món hàng mà mang vào đó những phép toán cộng, trừ, nhân, chia.

Cô gái đứng dưới con mưa nhạt nhòa với “từng cơn mưa, từng cơn mưa, từng cơn mưa, mưa lạnh từng ngón tay mềm” của Trịnh Công Sơn. “Mây thêu chiếc áo cô dâu sắc vàng” cũng đã đi vào dĩ vãng!“Đêm vương triều” cũng đã thành xa xăm… Cô gái một ngày, một tuần, một tháng không tới chỗ địa đàng đó nữa. Những chiếc lá vàng úa rụng đầy sân. Đóa hoa hồng vàng trên bàn vẫn kiêu sa trong cô đơn, lặng lẽ. Những con chim sẻ vẫn quấn quít nhau và vẫn cãi cọ không thôi trên cành cây bớt xum xuê. Nhìn những chiếc lá tiếp tục rơi, cô thầm thì một lời nguyện:

– Ta ước rằng khi chiếc lá cuối cùng trên cây kia rụng xuống, nó sẽ mang ta đi theo cùng.

Con vẹt hoảng hốt vụt bay. Nó lao mình về bên kia khung cửa sổ có một chàng họa sĩ đang rung lên và trái tim nghe chừng vỡ vụn. Chao ơi! Cuộc đời quái đản “theo tình, tình tránh, lánh tình, tình theo”. Không hiểu con vẹt nói gì mà chàng họa sĩ lao đầu vào trang giấy…

Mùa heo mây đã qua. Chiếc lá cuối cùng trên cây như có phép màu chẳng chịu rơi rụng. Cô gái cứ nhìn ra khung cửa sổ như đợi chờ… Có một con chim lạc bầy từ đâu bay sà xuống cành cây. Nó đậu đúng vào chiếc lá còn lại trên cành. Con vẹt kêu thất thanh đã đánh động con chim lạc loài kia bay lên, bỏ rơi một tiếng kêu thảng thốt: “Choét”. Trên cành cây, chiếc lá cuối cùng biến mất. Không biết nó đã rơi tự hồi nào. Cô gái nhìn thấy hết. Cô mỉm cười và có lẽ cô đã kịp nghe đoạn cuối bài hát “Chân tình” của Trần Lê Quỳnh: “Như em được sống giây phút thần tiên có anh tận đến những giây cuối cùng. Suốt cuộc đời em không quên chân tình dành hết cho anh”.Bên kia khung cửa sổ, tiếng chàng họa sĩ… gào trong cổ họng:

– Không! Không đời nào! “Lá xanh trên cành lá vẽ. Sao mà rụng được, lá ơi!”.

Đôi chim sẻ đã thôi âu yếm. Mưa tháng nào cũng ướt lạnh mà thôi! Bỗng nhiên, một tiếng hát lơ lớ cất lên: “Xin cho yêu em thật lòng”từ con vẹt phát ra trong nghèn nghẹn nhưng cô gái cũng đã và sẽ không bao giờ nghe những lời yêu thương thật lòng đó cả lúc sống. Con vẹt biết rằng: Cô gái đã mang theo trong giấc ngủ nghìn thu một tình yêu và ngây thơ vẫn cứ tưởng mình được yêu đến lúc về cõi vĩnh hằng. Thôi cứ để cho con người còn chút lòng tin ở một tia nắng ấm để quên đi những cơn mưa mùa đông lạnh lùng và dai dẳng giữa cuộc đời trần trụi. Điện thoại di động lại rung rung, phát sóng đến hai câu: “Ngàn mây xám chiều nay về đây treo lững lờ. Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vùi…” không ai bắt, tắt hẳn. Chiếc bông hồng vàng vẫn rực rỡ giữa trời gió lộng trong một ngày cuối thu. Có một bàn tay từ cõi vô hình xòe ra phủ lên hai chữ MỘT NGƯỜI như không nỡ xoá. “Tình đã cho ai lấy lại bao giờ!”.

Người họa sĩ bên kia khung cửa nghẹn ngào bên xác con vẹt dưới gốc cây có chiếc lá cuối cùng đã rụng vào một ngày đông. ”Huyền thoại T.T. Kh” còn đó chưa khép lại thì huyền thoại về “Đóa hoa hồng vàng N.H.T.T” lại được mở ra… không người đón nhận mãi cho đến hai mươi năm sau… ./.

Tháng 9/05
Ngọc Thiên Hoa

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button