KHOẢNG TRỜI RIÊNG KHÔNG DỄ LÃNG QUÊN
Chiều sập cửa. Gió bắt đầu vi vu, vi vu trên những hàng phi lao thì thào to nhỏ. Gió vốn “nhiều chuyện” là vậy mà. Thấy phi lao không nói gì, gió tò mò: “Sao bữa nay im ru bà rù vậy, có tâm sự hả?”
Phi lao lắc đầu rồi lặng thinh chải mớ tóc bị gió làm rối. Bên trên kia, khung cửa sổ vẫn mở như mọi ngày nhưng không bóng người nhìn xuống vườn phi lao xanh biếc. Vườn phi lao trên cát cũng không còn dấu chân đuổi xô để lại thành vết chân tròn. Vài con chim đâu đó ngơ ngác đậu và buồn bã lặng lẽ bay đi…
Người ấy cũng đã đi rồi! Hàng phi lao mỗi chiều rụng tóc. Cánh cửa sổ lặng lẽ khép, mở từng đêm. Hành lang đi, về những bước chân âm thầm. Tiếng sóng vẫn ầm ì ngậm ngùi vỗ để vỡ toang trên cát. Người ấy đã đi rồi!
Mặt trời xuống biển như hòn lửa.
Sóng đã cài then đêm sập cửa.
Người ấy đã theo “Đoàn thuyền đánh cá” của Huy Cận ra khơi tìm dấu vết của nàng tiên cá. Mỹ nhân ngư chỉ còn trong huyền thoại, tìm chi hoài chỉ dấu hỏi mà thôi!
Người con gái đang vào thi bắn. Ba vòng mười đều lạc đạn ra ngoài. Người ta mang thù hằn vào lằn đạn chứ không ai đem nhớ thương để bắn Bạn bao giờ! Người ấy đã đi rồi.
Người đi mang nửa hồn đơn lẻ
Tôi về hoài vọng một đôi câu.
Người ấy ôm lòng “Trắc ẩn” của Quang Dũng mà đi, phủi áo mà đi, phủi tay mà đi! Còn nhớ không khi đôi chim một ngày trở về khung cửa sổ, hát lại một lời: “Chiều chiều em đạp xe, thả dốc dài bến đá. Anh như hòn núi lớn. Em như hòn núi nhỏ…?
Ngày lặng lẽ. Đêm mồ côi. Kỷ niệm vẫn không thôi nhức nhối.
Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ.
Cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi!…
Người ấy đã đi rồi! Người ấy đã trở về với ”Nửa hồn thương đau” của Phạm Đình Chương mang “một thoáng hương xưa” gởi vào dĩ vãng. “Nắng hạ ly tan, tháng sáu tàn!”.
Gió Quy Hòa thương em thời tuổi dại
Chiều Hồ Tây anh mãi mãi đơn côi.
Nụ hôn còn mang hờn dỗi trên môi.
Lời chưa nói, thôi, cũng như nói hết…
Chiều lại sập cửa. Gió bắt đầu vi vu, vi vu… Phi lao rụng thêm mớ tóc. Khung cửa sổ từ từ khép lại! Một ngày qua… Người đã đi rồi. Ghềnh Ráng hỏi bao giờ Người trở lại cho Hàn Mặc Tử mở vần thơ rướm máu giữa đêm trăng? Xuân Diệu băn khuăn sang năm tang đã mãn, có ai đến chia buồn dù chỉ khóc gió, than mây:
Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ
Cách xa chôn hết nhớ thương rồi!
Người đã đi “như hoa đem tin ngày buồn” mà thôi và sẽ quên hết dù không cố tình, dù không cố ý cho tình mãi mãi xa vời!
Khoảng trời riêng không dễ lãng quên
Muốn quên lãng khoảng trời riêng, không dễ!
Ta hóa thành gió. Ta bay tìm nàng. Nàng cũng đã đi rồi! Ta hóa thành trăng. Ta đợi chờ chàng. Chàng cũng đã đi rồi! Ta đem “Hai nửa vầng trăng” của Khương Hữu Dụng ghép lại cho nàng con gái tội tình, cho chàng con trai nặng nợ mãi mãi yêu nhau dù chỉ là đời sau của kiếp này, dù chỉ là “điệu ru nước mắt”. Ta gom từng lời thơ, ta ghép từng dòng nhạc cho chàng, cho nàng đi về trong giấc mơ. Ta muốn nàng mãi là học trò để cho chàng hóa thành bươm bướm “nguyện chết khô trên giấy học trò!” như Nguyễn Tất Nhiên đã yêu thương mặc cho chiều sập cửa, mặc cho gió vi vu. Nhưng ta không đành đoạn để phi lao rụng tóc!
Còn khung cửa sổ? Chúng đã mở ra thì đến lúc cũng đành khép lại mà thôi!
Tháng 6-1986
Ngọc Thiên Hoa