Hận lòng của Chuột
Hắn có thói quen đếm từng con gà mỗi khi cho ăn. Từ ngày dịch H5N1 như được chửng lại, hắn gày thêm 150 con gà con trám vào lổ hổng trống hoắc của chuồng gà mấy tháng nay. Coi như khuôn mặt hắn tròn lại sau mấy tháng méo mó. Vậy mà, hôm nay đếm đi, đếm lại, đàn gà của hắn cũng chỉ còn hơn trăm. Tiếc của, xót công, thương đám gà con hy sinh trong bụng mấy con chồn, hắn đặt bẫy. Một ngày rồi một tuần chẳng con chồn hôi nào là thủ phạm sa lưới. Hắn tức điên. Hắn thề sẽ mổ bụng phơi gan con thú nào dám ăn gà của hắn. Cáo không có thì chồn, chồn không thì rắn, rắn không thì con gì vô đây? Hắn bỏ công một đêm để rình rập.
– Chíp!
– Trời! Là mày! Màỳỳỳỳỳ!
Hắn gầm lên khi bắt được quả tang con chuột cống đang xông vào chuồng gà bằng cách leo tường, đớp nhanh con gà con bất hạnh, chạy mất trước cặp mắt trố ra, bất lực của hắn. Hèn chi mà bẫy chồn chẳng dính chồn. Hắn nghiến răng, chịu mất thêm con gà con trong thù hận ngút ngàn. Hắn chẳng biết trút cơn bực tức vào đâu. Vậy thì… “binh!”. Đá vào gốc cây xoài cho… gãy chân chơi! “Trời! Ối trời ơi! Đau thí mụ nội tôi!”.
– Chuyện gì đó, ba thằng Bin? Chớ đi đâu cho té sưng hết chân vậy ông?
– Má mày đi ngủ đi! Đừng đụng vào chuồng gà. Ngày mai nó biết tay tui!
– …?
Mặc kệ chị vợ há hốc. Mấy bà hễ đụng chuyện gì cứ há mồm to ra, phát ớn! Mới quen mà há miệng như cá sấu ngáp ngủ như vầy, ai thèm lấy? Hừ. Hắn gừ trong họng cho bỏ tức về cái ngu đá vào gốc xoài. Nằm mãi, hắn trằn trọc, bực mình đến không ngủ được. Bên cạnh, chị vợ vùi một giấc ngon lành. Hắn vùng dậy. “Có giấc ngủ ngàn năm mà bây giờ còn ham ngủ dữ”! Hắn chui xuống gầm gường lục lội một hồi… lục cục, lạc cạc mà chị vợ chẳng hề thức giấc. Hắn lấy chân đá thử mấy lần vào cái vật hắn nghiên cứu nửa tiếng nảy giờ. Lần một! Tưng! Không gì! Lần hai. Tưng! Không gì! Lần ba. Tựt!
– Á áăăăăa!
Hắn nhảy nhỏm lên. Mấy đầu ngón chân bị kẹp hết vào cái quái vật này. Chảy nước mắt nhưng hắn mừng rêm! Nghĩa là không phải mất tiền mua cái mới. Đêm nay, hắn ngủ ngon lành. Hắn chạy ra chuồng gà, đặt cái quái vật một góc chuồng nơi mà con chuột cống kia bò từ tường bên này nhảy xuống là đúng y. Cho đến sáng mai… Cái quái vật nằm im thin thít. Hắn đếm: Một, hai, ba… một trăm hai mốt, hai hai… Hắn muốn… xỉu khi con số cứ thế, chẳng tăng lên được nữa. Vậy là đêm nay, đi tong thêm ba con. Trời chưa sáng, hắn đã vội vã dông thẳng lên chợ quên phắt hôm nay có hẹn chở bà xã đi siêu âm cái bầu.
Hang chuột.
Nhìn vợ ăn ngon lành con gà, chuột chồng nhẹ nhàng:
– Em muốn ăn nữa không? Anh đi kiếm về cho em? Ông chủ nhà vừa đi vắng rồi.
Chị vợ mang bầu gần đến ngày sinh lắc đầu:
– Đổi chỗ khác kiếm ăn đi anh. Mấy đêm nay, anh chưa ngủ đó mà. Em ăn mấy củ khoai này cũng được.
Chị nói vậy nhưng từ ngày có bầu, chị chẳng ưa nhâm nhi món ngọt mà cứ thèm món thịt gà con mới dở hơi. Loài người khi đàn bà có bầu, họ cũng thèm ăn đủ thứ ấy thôi. Người thèm ổi, cóc. Kẻ khoái xà bông, chân nhang… Chuột cũng đẻ con, cũng cho con bú như người. Chị ủa oải với mấy hạt lúa từ ngoài đồng mà anh chồng trẻ hì hà, hì hục tha về cho vợ nhưng lại sáng mắt lên khi anh ngậm về một chú gà con còn tươi nguyên. Thế là anh chồng đi bắt gà con cho vợ. Làm chồng thì phải biết vợ thích món gì chớ. Vả lại, nó sinh con dòng, cháu dõi cho mình. Săn sóc nó khi bụng to như vầy chớ để nó vác bụng bự kiếm ăn ỳ à, ỳ ạch thiệt tội cho tấm thân. Anh chồng chờ vợ ăn xong, lăn vào sờ cái bụng bầu của vợ.
– Tiếc quá! Chẳng có siêu âm cho biết mình sắp có mấy con?
Chị chuột vợ bật cười. ”Chít chít!”. Thiệt ngu! Chuột làm gì mà có siêu âm với siêu thị chứ.
Anh chuột phổng mỏ:
– Anh thấy có mấy cái đầu nè, hình như 4 con. Chắc mai là em sanh, bụng bự quá còn gì!
Chị chuột được chồng chăm sóc, nựng nịu nên đỏ mặt. Khi chị vừa thiu thỉu thì anh chồng bò ra khỏi hang. Nghe ngóng một hồi, anh chạy thục mạng tới nhà cuối thôn. Chút xíu nữa là húc phải bà mèo. Anh nhảy lên cây dừa, du theo cột điện vào vách tường. Gần đến chân tường khoảng nửa thước, theo thói quen, anh nhảy bổ xuống, chạy thẳng vào đám gà con đang táo tát. “Chíp!” Theo đường cũ, anh quay trở lại hang. Chị chuột vẫn còn ngon giấc. Anh đặt bên mình vợ con gà con ngắt ngẻo. Thở phào! Chuột chồng nghỉ mệt. Anh nhâm nhi củ khoai vợ bỏ dở, mắt lim dim…
Căn nhà cuối thôn lại mất thêm con gà con. Chị vợ thấy chồng về hớn hở, chị bực mình, cáu:
– Hẹn con nào mà mới bảnh mắt đã đi? Biết hôm nay là ngày chi hông?
– Biếttttttt!
– Biết sao đi chừng này mới về?
– Sụy! Mai lấy hẹn siêu âm, tui chở đi bà ơi! Hôm nay, nói nghe nè… lại đây, nói nhỏ, biết sao mà mình không tóm được con yêu tinh đó không? Nè, bẫy DH/BC.5 mới của ông Hiền đây. Cúp vàng đó. Bẫy này ở trong nhà. Bẫy ông Thiều là đặt ở ngoài đồng không cần mồi gì cả. Loài chuột tinh quái lắm nhé. Nó chạy từ đây đến đây là nhảy xuống đất nè. Hèn chi mà cái bẫy tui để ngay miệng cột, nó phóng qua cái rột chụp mất con gà.
Chị vợ lại há hốc mồm ra… Hôm nay, đang hứng chí với mấy kinh nghiệm bắt chuột từ các ông dũng sĩ diệt chuột, hắn quên mất cái mồm há hốc của vợ. Ngắm nghía đâu đấy xong xuôi, hắn gừ trong bụng: “Đêm nay, mày đừng hòng thoát khỏi tay tao”. Hắn chẳng ngờ, con chuột chồng đổi ca bắt gà. Đêm nay, chị vợ chuột đã có con gà con rồi. Anh chuột chồng mệt quá, ngủ say.
Sáng ra…
– Sao lại không có gì?
Chị vợ nghe hắn càm ràm, bật cười một mình. Bà chửa mà cười, điềm may hiếm có trong nhà lắm đấy. Hắn chẳng thèm nghĩ tới điềm may này. Hắn quyết bắt con chuột tinh kia mới được. Vợ hắn mua thêm hai chục con bỏ cho đủ 150 con như ban đầu. Chị nghĩ: “Nuôi số chẳn mới hên”. Hắn không cam lòng nên thức thêm một đêm nữa. “Hè hè… coi mày chạy đi đâu con. Hừ! Mày xơi tái, xơi lụi của ông hết hai chục con gà con nhưng nôm mày ốm nhách. Tiêu đi đâu hết hả? Hè hè… ăn gà tao hả, hôm nay, tao banh thịt, lột da mày ra coi thử mày giấu hai chục con gà con của tao ở đâu, cho biết mặt!”. Hắn gầm hè, hí hửng. Thù hận trút lên con chuột yêu tinh khiến hắn mấy hôm nay thức trắng mắt! Hắn không trông thấy hai mắt con chuột chồng mở to, đau xót như đang khắc khoải một điều gì đó chưa làm được khi lưỡi dao của hắn dí vào giữa bụng!
Chị vợ nghe tiếng hắn mài dao sồn sột mà ghê! Chắc thằng chồng mắc toi này làm thịt con gì đây. Mắc soạn mấy cái giáo án, chị quên mất thằng chồng đang mài dao… dạy chuột!
Hang chuột.
Thức dậy đã lâu nhưng chị chuột chẳng thấy chồng về. Linh tính có điều chẳng lành. Chị quên phắt cái bụng bầu, chị bò ra khỏi hang, chạy đi tìm chồng. Quanh hết xóm nhà có nuôi gà con, dù đói bụng, chị cũng chẳng thèm vồ lấy một con nào. Giận bắt no. Kiếm chưa ra chồng, lòng dạ chị tan nát. Chị bương bã leo lên cây cột đèn nhìn cho rõ. Mắt chị hoa lên. Chị dụi hai con mắt đã đỏ ngầu thêm lần nữa. Thiếu chút, chị té bịch xuống cột. Trên cây cọc nhọn hắc, một thân hình con chuột bị phanh ra, ruột gan đổ hết ra ngoài thòng thẻo… Chị muốn ói! Cơn đau bụng quặn thắt. Nước mắt vì hai cơn đau nhập một đổ dòng dòng. Chị lếch về hang, vừa lúc chị đẻ đúng 4 con chuột con đỏ hon hỏn.“Con không có cha rồi con ơi! Cái lũ người đáng ghét! Quân sát chuột!” Chị nghiến răng. Máu trả thù chồng bốc lên như máu sản hậu. Quên đói, quên mệt, chị lê mình tới cái nhà cuối thôn.
*
Hắn hí ha, hí hửng với chiến lợi phẩm của mình. Cái bẫy thần vẫn giăng phía dưới vách tường. Đêm nay, hắn đánh một giấc dài chưa từng có từ ngày căng mắt với dịch gà H5N1 đến lũ chuột cống này cho tới khi mặt trời lên cả cây sào.
– Hơ? Hơ? Trời quơi! Trời quơi!
Chị vợ lạnh hết cả mình. Chị để chồng ngủ mà ra cho gà con ăn. Cái chuồng gà trống không. Chị thấy những giọt máu chấm nối về phía hốc chuồng trong. Chị hớt hãi bương theo. Mắt chị như đứng tròng. Không tin nổi với những gì mình thấy, chị há hốc…
Hắn thức dậy, thói quen trước nhất là chạy đi đếm gà. Hắn thấy vợ chết trân trong chuồng gà, tay ú ớ chỉ về phía sau chuồng. Hắn lao tới. Chân tay hắn gần như hết gân. Hắn run run đếm gà, không, đếm xác gà con của hắn. Nào một, hai, chục, hai chục, trăm… năm chục. Một trăm năm chục xác gà con đầy máu cổ đang chất cao như nấm mộ khổng lồ từ từ sệp xuống, banh ra trước mắt hắn như hôm qua, hắn phanh thây con chuột cống chồng! Con gì tai quái cắn chết bầy gà con nguyên si mà không ăn một con? Một mình con quái nào mà có thế cắn cổ toàn bộ bầy gà con trong một đêm mà vợ chồng hắn không nghe tiếng kêu thét? Con quái nào giết gà xong lại tha hết chất thành một đống như đắp mồ ma? Hai vợ chồng chết trân thêm lần nữa. Trên cây cọc, xác chuột vẫn còn treo banh ra đó… đến cuối buổi thì không thấy nữa.
Xóm trên.
Thằng cu Tý kêu toáng lên vì vừa đào được hang chuột cống có 4 con chuột con còn đỏ hỏn dễ thương ghê. Chẳng biết chuột chồng, chuột vợ đi đâu? Nghe nói chuột vợ hình như ăn phải thuốc diệt chuột tiêu đời cách hang chuột chục thước. Thuốc bỏ mấy tháng nay, chẳng linh nghiệm, chẳng hiểu sao nay mới có một con ăn phải? Bốn con chuột con thì người nói người ta cho gà trống dứt sạch. Có người cho rằng thằng Tý mang về nuôi trong lồng như nuôi chim con.
*
Hai vợ chồng căn nhà cuối thôn cứ nghe đến hai từ chuột cống là run… Chị vợ tới ngày sinh. Chị sinh thằng con trai cũng đỏ hon, đỏ hỏn. Chẳng hiểu vì sao khi có con, hai vợ chồng căn nhà cuối thôn như đi vào trầm lặng hơn với bao dấu hỏi về sự tồn sinh, về sự mầu nhiệm, về sự vô hình mà chẳng có ai giải thích được mãi cho tới bây giờ!./.
Tháng 1/26/2008
Ngọc Thiên Hoa