TRUYỆN NGẮN

ANH HÙNG XẠ ĐIÊU “THẦY NƠI”

Hoàng Dược Sư trách cứ Hoàng Dung
Đoàn Nam Đế luyện công cùng Quách Tĩnh.

Hoàng Dược Sư từ khi biết Hoàng Dung lẻn cha tư tình cùng Quách Tĩnh thì ông giận dữ. Ông không muốn cái thằng khùng “trâu nước” ấy về làm rể trên Đào Hoa đảo của ông. Đứa con gái “cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa” của ông càng ngày càng cứng đầu không giống mẹ chút nào. Bao nhiêu yêu thương và giận dữ ông trút hết vào đôi bàn tay với cả mười hai thành công lực: “Bùm, bùm!”. Tảng đá nặng nghìn cân chợt nhúc nhích rồi vỡ vụn. Ghê quá!

– Lão Đông Tà! Nhà ngươi tính thử công lực để tranh chức minh chủ võ lâm chăng?

Giọng Âu Dương Phong bất ngờ ồm ộp vang lên. Bên cạnh hắn là Âu Dương công tử mặt mày nham nhở khiến Hoàng Dược Sư nóng gà:

– Minh chủ võ lâm cái cóc chó gì! Ta đây đếch có thèm!

Như chợt nhớ ra sự có mặt bất ngờ của hai chú cháu họ, Hoàng Dược Sư cau mày:

– Ủa? Hai chú cháu nhà ngươi vào đảo của ta bằng cách nào? Sao không thông báo cho tại hạ đón tiếp, thiệt là thất lễ, thất lễ!

– Thôi dẹp ba cái lễ nghĩa móc họng của nhà ngươi! Chú cháu ta vào đây bằng cách… hì hì… chun rào. Ta định sẵn đây mai mối cho cháu ta và Hoàng Dung cô nương, ta…

– Thật là không biết ngượng cái mồm? Nhà ngươi đúng là thứ người tùy tiện. Chắc ngươi muốn nếm mùi…

Hoàng Dược Sư nóng mũi.

– Không! Không. Cái phần tỉ thí “Hàm ếch” của ta với mảnh gươm cùn của ngươi để đó đi. Cháu, ngươi hãy lại đây làm lễ ra mắt… nhạc phụ.

Âu Dương Phong cười hềnh hệch trả lời mà không thèm đếm xỉa tới khuôn mặt đỏ như trái cà chua của Hoàng Dược Sư chuyển sang… cà pháo. Âu Dương công tử uốn éo thân hình khiêm tốn tập thể dục, lướt tới trước mặt họ Hoàng:

– Dạ, cháu xin chào nhạc…

Chịu hết nổi, Hoàng Dược Sư rít lên:

– Câm họng lại! Nhạc với nhẽo cái khỉ khô! Ta thà gả Hoàng Dung cho một tên vô danh tiểu tốt chớ không thèm gả Dung nhi cho thằng vô lại như ngươi.

– !!!

Âu Dương công tử thộn mặt ra chưa kịp phản ứng thì một giọng lãnh lót eo éo réo bên tai Hoàng lão tà:

– Cha! Nếu cha đã ghét anh Quách Tĩnh thì để con lấy đại cái thằng ôn hoàng hột vịt lộn này phứt cho rồi.

Hoàng Dung từ trong bụi cây bay ra nói. Ba cái mặt thộn ra, chưng hửng. Hoàng tiểu thơ uống lộn thuốc chắc? Riêng Âu Dương công tử sướng rơn. Hắn sáp lại bên Hoàng Dung chưa kịp thốt một câu nịnh bợ thì “bốp”, Hoàng Dung tặng vào mặt hắn một cái tát gọi là:

– Tiểu tử hôi tanh! Ta sẽ lấy ngươi cho ngươi nếm mùi “yểu điệu thục nữ” của ta nhưng chờ đó, ta có vài lời với Quánh đại ca trước cái đã.

Bỏ mặc ba người đấu khẩu, Hoàng Dung rút… điện thoại di động bấm “chốc chốc, reng, reng” nhưng không nghe tiếng trả lời. Nàng tức điên, quát tháo trong cái phôn:

– Cái gã họ Quách kia! Ngươi làm bộ làm tịch quài. Bổn cô nương bữa ni đi lấy chồng cho ngươi tức hộc máu. Có giỏi ra đây thử tài cao thấp với ta chứ núp núp trong cái chuồng trâu nước thì có gì mà anh hùng hử hử… Uổng cho muội ngày đêm thương nhớ, nước mắt đầm đìa như Hưng Đạo Đại vương năm xưa chống giặc Mông.

Đang nói, Hoàng Dung lẩm bẩm thiệt nhỏ: ”Nói drậy cho oai chớ ngu gì khóc đui như Nguyễn Đình Chiểu khóc thời cuộc mà hư mẹ ‘đôi mắt oan cừu’. Quách Tĩnh! Anh ra đây cho em!”. Câu cuối, nàng gào thật to khiến Hoàng Dược Sư bay tới… giựt quách cái phôn từ tay “con gái rượu”:

– Trời ơi! “Hang phone” của cha, sao con lấy xài, thiệt hết nói nổi! Thằng khốn đó không thèm gọi cho con, con gọi cho nó quài, nó tưởng nó là siêu nhân, mất duyên con gái, con ơi! Xưa nay “trâu tìm cọc” chớ có cọc tìm trâu bao giờ!

Hoàng Dung cãi bướng:

– Có, cha. Nguyễn Du cho “Thúy Kiều xăm xăm băng lối vườn khuya một mình“, Sechpia để Riuliet gặp Romeo thoải mái, còn…

– Khá khen cho cô nương!

Âu Dương Phong xỉa vào, tiện tay vỗ bụng đồm độp khiến bụi đất bay tùm lum, tiếp:

– Cô nương là người Trung Nguyên mà am hiểu văn học nước người tận đâu đâu. Ha ha! Cháu ta quả có phước.

Hoàng Dung chấp tay hướng về Âu Dương Phong:

– Không dám, thưa lão bá. Cháu chỉ là con ”ếch ngồi đáy giếng” nhưng còn đỡ đỡ hơn con nhím trốn vào hang. Cháu quyết sẽ phá tan tành cái chỗ đó, bắt con nhím nhổ tên, lột da, bằm nát như cám, cho vào nồi súp chiều nay. Lão bá có muốn cùng cháu đi săn con nhím này không?

Âu Dương Phong há hốc. Hắn nào có biết con nhím hay con chồn gì mà nàng đang thao thao bằng cái giọng căm phẩn ấy đâu. Hắn gượng gịu một chút rồi lên gân:

– Nhưng công lực của lão phu đã bị lão quái Hoàng Dược Sư khùng này làm tiêu hao. Để lão thử. Lão Đông Tà! Ngươi đỡ một chưởng của Tây Độc ta. Tiếp chiêu!

Hoàng Dược Sư chưa kịp mở miệng chửi đổng đã phải bung mình lên cao tránh chưởng lực Hàm Ếch của Tây Độc với cái mùi hôi từ “Eo nín thở” Quy Nhơn bắn tới. “Bùm!”. Chưởng lực gặp đá dội lại đập vào cái ghe khiến nó nát bấy như chao! Âu Dương công tử rụng rời, mếu máo:

– Chú ơi! Thôi tiêu mẹ cái xuồng, lấy gì đi về, hu hu…

– Mẹ! Thằng chết nhát! Lấy cây chuối đóng thành bè mà đi. Mày không ở lại đảo này làm rể lão Đông Tà sao?

– Cha mẹ ơi! Hoàng cô nương hung dữ quá! Con sợ con sẽ là con… nhím thứ hai.

Hoàng Dung bĩu môi:

– Nhà ngươi mà là con nhím thứ hai? Đừng hòng! Nhà ngươi là con… rệp thì có, hứ!

Nghĩ ra một trò mới, Hoàng Dung bèn đổi giọng:

– Nếu nhà ngươi còn muốn lấy bổn cô nương ta thì ta muốn làm lễ động phòng tức khắc. Muốn không?

Âu Dương công tử run bắn lên như cày sấy. Gã ngẩn người ra chiều thất vọng:

– Ối chao! Ai nói Dung cô nương đoan trang, thùy mị, nết na vẹn toàn sao trước mặt ta chỉ là một con mẹ miệng toàn mắm muối, tay chưng vung vẫy quá sức tưởng tượng. Ai mà thương nổi! Ta đã lầm mà cả mấy sư huynh, đệ các môn phái khác cũng lầm. Hèn chi, Tiểu Sương cô nương cảnh cáo ta: “gặp Hoàng Dung là gặp ác phụ!”.

– Nhà ngươi vừa nói gì? Ngươi dám bảo con gái ta là ác phụ? Đi chết đi! Thằng mắc dịch! “Bịch!”.

Âu Dương công tử không kịp tránh chưởng của Hoàng Dược Sư nên lĩnh trọn, hộc máu mồm, văng xa… mười thước rưỡi! Tây Độc Âu Dương Phong nóng mặt thằng cháu. Hắn nhào lại:

– Cha chả! Lão Đông Tà! Ngươi coi Tây Độc ta chẳng ra cái thá gì mà dám ra tay nặng với cháu ta. Hãy xem đây!

“Rầm”. Hai chưởng đụng nhau. Lẽ ra hai bên đều lĩnh đủ nhưng cả hai lại bị một cú chưởng khác phá tuốt. Một bóng người xuất hiện.

– Ủa! Thằng nào đây?

Âu Dương Phong bị dội ra, tức quá gầm lên.

– A Di Đà Phật!

Một giọng lanh lãnh như tiếng chuông Thiên Mụ cất lên.

Nhận ra người ấy, Hoàng Dược Sư hết cáu:

– Đà Phật với Đà Nẵng gì ở đây? Lão đầu trọc này từ đâu tới? Nhứt Dương Chỉ của người coi bộ mạnh hơn hồi trước rồi đó! Chúc mừng.

– A Di Đà Phật! Bần đạo mới đi Trung Quốc về đây. Bần đạo có gặp Quách Tĩnh của Dung cô nương ở bên đó với Võ mỵ nương…

Hoàng Dung nghe Đoàn Nam Đế nói chưa hết câu thì đã tối tăm mặt mũi. Hoàng Dược Sư quá đổi bực mình:

– Dung nhi! Con nghe bá bá nói đó. Thằng trâu nọ nó chẳng thực bụng với con. Từ đây về sau, con đừng nhắc tên nó trước mặt lão Đông Tà ta, nghe không?

Chưa bao giờ, lão Đông Tà nạt con gái như vậy và khi lão xưng “lão Đông Tà: hay “ta” với con gái là lão giận hung. Hoàng Dung tuy cứng cựa nhưng sợ cha quá giận gây hại đến Quách Tĩnh nên im ru bà rù.

– Lão Đoàn! Vậy chớ ngươi gặp họ Quách làm gì?

Âu Dương Phong ngứa miệng.

– Luyện công thôi.

– Luyện công! Thằng nhãi đó chỉ mấy chiêu của lục sư phụ truyền cho, đâu có gì cho lão luyện chớ. Lão nói dóc pà cố.

– Có Hồng Thất Công ta làm chứng đây!

Một luồng gió lạnh vụt ào tới mang theo một ông già trên tay cầm cây “Đả cẩu bổng” xanh lè. Âu Dương công tử rét quá, kinh hãi thốt: “Thiệt lợi hại, nhanh hơn tốc độ ánh sáng“. Âu Dương Phong cốc đầu thằng cháu: “Rõ cháu quê, ta từng cỡi máy bay chiến đấu sang Irag với tốc độ gấp… bảy lần ánh sáng!”. Hoàng Dược Sư nghe hai chú cháu nói dóc, tức quá, quát:

– Ta phải đi đây! Bọn ngươi ở đó nói dóc. Hai chú cháu nhà ngươi mau hãy cút ra khỏi đảo của ta. Đoàn huynh và Hồng lão đệ ở lại, ta muốn nói vài lời.

Bị Hoàng Dược Sư đuổi cổ trước mặt hai lão già, Âu Dương Phong quê lắm nhưng xuống giọng:

– Lão Đông Tà! Ngươi thật “khẩu xà, tâm rắn“. Nhà ngươi chưởng cái ghe ta bể nát lấy gì chú cháu ta về?

Hoàng Dược Sư mỉa:

– Tại sao lúc đầu ngươi dám nói “chun rào?”.

– Chun cái đầu của ngươi. Trời ơi! Biển mênh mông, rào đâu mà chun?

– Thì đi bằng “máy bay siêu tốc” nói dóc của nhà ngươi đi!

Hoàng Dược Sư ngạo.

– Thôi, nghe lão nạp nói vầy: Chẳng mấy khi lũ già chúng mình gặp nhau, Hoàng lão tà cho họ ở lại đây một đêm, mai đi chẳng muộn.

Đoàn Nam Đế ôn tồn chen vô gỡ rối.

Hoàng Dược Sư “hùm” một tiếng rồi lặng thinh. Hoàng Dung nũng nịu với Hồng Thất Công:

– Sư phụ! Sư phụ kể chuyện Đoàn bá bá với anh Tĩnh cho Dung nhi nghe đi!

– Đệ tử con! Quả con nha đầu thúi! Quách Tĩnh đã thật sự luyện công với bá bá Đoàn. Còn Võ mỵ nương là thấy hình thôi chớ làm sao mà gặp cái người đã chết mấy trăm năm trước? Ngu gì ngu dữ!

Hoàng Dung bẽn lẽn, nắm áo sư phụ, nài:

– Ảnh thế nào? Sư phụ mau nói, con sẽ nấu bò bít tết cho sư phụ nhai.

– Hắn đang “rầu rĩ, râu ria ra rậm rạp!”.

Hồng Thất Công vuốt râu đùa.

– Thôi chết!

Hoàng Dung hoảng hốt: “Ảnh để râu sẽ bị bắt đó”.

– Mô Phật! Tại sao?

– Tại vì người ta đang tầm nã “Binladin” khắp nơi.

– !!!

– Con nhãi ranh. Để sư phụ kể nghe. Lúc ấy Đoàn lão bá bá đang đi hái thuốc thì gặp Quách Tĩnh. Hai người chắc thử “thuốc lắc” gì đó nên động tay chưng đã rồi la lối om sòm. Quách Tĩnh bị Đoàn bá bá chưởng trúng, toát mồ hôi bèn đấu khẩu: “Tóc anh thì ướt đẩm. Lòng anh thì cô đơn” của ai? Khi Đoàn bá bá ứng liền: “Xuân Hương” thì Quách Tĩnh cười khanh khách chê Đoàn bá bá kiến thức văn học kém cõi. Thơ của Xuân Thủy mà nói Xuân Hương. Đoàn bá bá cười to chê Quách trâu nước còn ngu như trâu. Nhưng hai người… ngu hết. Ai chẳng biết đó là thơ của Xuân Diệu. Thừa lúc bá bá đang nói cười hể hả, Tĩnh ta dùng cước đạp trúng bá bá kiểu “chó táp nhầm ruồi” khiến bá bá bay bỗng lên trời. Bá bá bèn hét:

Ta bay lên! Ta bay lên!

Gió tiễn đưa ta tới nguyệt thiềm

Ta ở ngôi cao nhìn trở xuống

Lâng lâng mây khói quyện trăng đêm.

“Bịch“! Ăn thêm một cước, bá bá la to hơn khi bị bắn vèo mấy chục thước: “Mây chết đuối ở dòng sông vắng lặng Trôi thây về xa tận cõi vô biên” của ai? Quách Tĩnh thật… thông minh trả lời: của Nhữ Thành. “Bình“! Đoàn bá bá lại dếnh cho họ Quách một chưởng chỉ với ba thành công lực mà họ Quách rớt… quách xuống vũng sình. Đoàn bá chửi: “Ngu! Thơ của Chế Lan Viên mà nó dám nói Nhữ Thành“. Thiệt ra, chẳng cu nào nói trúng cả vì Hàn Mặc Tử đã hiện hồn than: “Thơ của tao mà bọn bây cũng đánh tráo thì hết nói nổi!”. May mà người không thấy ma, chứ nếu thấy, hai thúc bá… đái trong quần cho chừa. Quách Tĩnh thiệt quả trâu điên. Bản lĩnh trả treo của nó cũng không vừa sau khi móc cục bùn từ trong họng:

Tôi mặc đồ quân nhân

Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân.

của ai?

Đoàn bá bá cười khà khà:

– Thằng nhóc, chiêu này dễ như nhồng ăn ớt, con! Người ta hát đầy đường đấy, của… Hữu Thỉnh. Đỡ này! “déo déo déo!!!” May mà Hữu Loan hồn phách lên thiên đàng nên không hiện hồn xuống trần địa ngục mắng vốn. Quách Tĩnh trúng chưởng bực quá, bay tới cái giếng nước múc một gầu xối cho mình xong, xối một gáo cho bá bá. Ai dè bá bá thấy nước thì sợ tắm muốn chết, co cẵng chạy trốn trong vách núi. Quách Tĩnh thét:

Từ ấy trên đường loang loáng mưa

Tìm hoài đâu thấy vết chân xưa.

Đường mưa bao gót chân mưa bước

Gợi mãi tình yêu buổi dại khờ.

của ai? Đang nấp kín mà bá bá cũng khờ khạo trả lời nhưng lộn từ Bàng Bá Lân sang… Bàng thái sư nên bị Tĩnh nhi chụp trúng. Bá bá trợt chân lôi cả Tĩnh nhi đè lên ngực. Bá bá kêu:

Tay anh em hãy tựa đầu

Cho anh nghe nặng trái sầu, rụng rơi…

của ai?

Tĩnh nhi cười khăng khắc: “Bá bá ơi, của Cù Thái Hậu đây mà. Hoàng muội muội đã từng hát cho cháu nghe”. Tĩnh nhi đang mơ màng những chuyện tình tứ với cháu ngày xưa đó thì bị bá bá đá một cú lên trời hết thơ hết thẩn cho chừa tội dốt văn học còn bẻm mép. Thơ Cù Huy Cận mà dám cho là Cù Thái Hậu, còn…

Hồng thất Công chưa kể hết, Hoàng Dung khóc ré lên:

– Drậy là chết mẹ anh Tĩnh của con! Thằng lớn thằng nhỏ e càng, ê que hết ráo!

Đoàn Nam Đế vuốt râu mủm mỉm cười:

– Bá bá biết cái thằng ôn vật này hay làm bộ dễ sợ. Nó nằm vạ giỏi như cầu thủ Ronaldo nằm vạ trên sân cỏ ấy mà. Nó lỳ đòn dễ gì tan xương, nát thịt! Vả lại, bá bá chỉ dùng một nửa phần công lực thôi. Sau đó, nó rớt xuống cái “bịch”.

Chú cháu Âu Dương Phong rùng mình. Hoàng Dược Sư chẳng thèm bênh vực cái thằng trâu nước xạp xám chướng một tiếng. Lão nguyền rủa:

– Cho đáng kiếp!

Hồng Thất Công tiếp:

– Sau đó, bá bá trị liệu sơ sơ cho nó và nhắc nó khi đánh đấm chớ coi thường địch thủ đã đành mà còn phải tập trung, nếu không, lỗ mũi ăn trầu dài dài. Bá bá hỏi sao không cưới cháu, nó nói nó có nỗi khổ riêng, hà hà… Bá bá đọc cho nó nghe mấy câu: “Hãy để cho kỷ niệm ngủ yên. Hình bóng cũ chỉ đẹp trong ngày cũ nên đứng nhìn chiêm ngưỡng từ xa. Đừng cố công níu kéo lại một thời. E tất cả chỉ còn là đỗ vỡ”. Trâu nước Quách Tĩnh chửi um: “Thằng nào viết thơ thẩn gì ngu quá!”. Thế là bá bá nện cho nó một đấm nữa: “Mày driết chớ ai. Chữ nghĩa của mày mà mày không biết thì ai biết cho, thằng khùng”! Còn câu này:

Lặng bên dòng chữ phôi pha

Xót xa kỷ niệm trôi xa cuối trời.

của ai? Thằng trâu nước im mất. Nó có ngu cũng biết của ai rồi đó mà!

– Hoàng Dung, ủa nó đâu rồi?

Hoàng Dung không cánh mà bay! Bộ vó hăm hở của Hồng Thất Công chuyển sang Hồng mà… Hồng… thất thểu!

Mai Siêu Phong trúng tà, bất tỉnh
Ả Hoàng Dung bướng bỉnh quyết trả thù.

Lại nói về Hồng Thất Công bô bô kể về cuộc “luyện công” thần sầu, quỷ ớn của Đoàn Nam Đế và Quách Tĩnh chưa xong, Hoàng Dung đã biến mất không ai biết khiến lão cụt hứng nện cây Đả Cẩu Bổng xuống đất. “Bùm“. Đất sụp một lỗ gần đụng âm phủ khiến suýt nữa Âu Dương công tử rớt theo. Tức quá, Hồng bang chủ la lớn:

– Con a đầu thúi! Món bò bít tết tối nay mà lão phu không được xơi thì tình thầy trò từ đây đứt đoạn!

– Cái đồ già đầu còn tham ăn!

Âu Dương Phong nhổ nước bọt, chen miệng chế nhạo. Chưa kịp ăn “thu đủ” với chú cháu họ Âu, tiếng “reng reng… ” nổi lên: “A lô, sư phụ về gấp! Cái Bang có nạn”. Hồng Thất Công… thất kinh chưa kịp hỏi thêm một câu thì bị bên kia cúp cái “rụp“. Lão tức giận chửi đổng:

– Mồ cha mả mẹ nó! Nó gọi cho sư phụ mà cũng hà tiện, y hệt cái thằng trâu nước của Hoàng Dung.

Quay lại đằng sau thấy không còn một bóng, Hồng Thất Công lúc này mới thất vía: ”Không lẽ Thiếu Lâm Tự có nạn bởi cái lũ Tây Vực? Cái thằng què Âu Dương Phong không biết điều đã đành mà cả Hoàng Dược quỷ sứ cũng ngông cuồng rồi lão đầu trọc Đoàn Nam… Dê cũng không nửa lời gọi ta đi cùng! Cha chả! Ta không có cẳng hay sao chứ hả?” Dứt lời, Hồng Thất Công phất tay áo một cái theo gió, vù mất.

Vậy Hoàng Dung cùng mấy người kia đi đâu? Lão Bang Chủ Cái Bang đâu có biết trong khi lão lo chửi rủa thằng đệ tử keo kít thì cả bọn đang rượt theo một bóng ma khinh không thuộc loại thượng thừa phía bên kia đảo. Ai vậy? Thì ra cái thằng Lệnh Hồ Xung đang đánh nhau với một ma nữ mà người đó chính là Mai Siêu Phong, sư tỷ Hoàng Dung. Cho nên, Hoàng Dung tò mò, tọc mạch bỏ ngang câu chuyện Quách Tĩnh mà chạy theo họ. Sau khi sử dụng kỹ thuật chạy marathon theo mệt le lưỡi, Hoàng Dung mới bắt kịp họ. Nàng vừa thở vừa cau mặt mỉa:

– Nghe đồn các hạ trí dũng phi phàm, đâu câu nệ cùng kẻ quần thoa, tại sao rượt sư tỷ ta làm như sư tỷ ta ăn cắp cái… của quý các hạ?

Lệnh Hồ Xung quay sang thấy Hoàng Dung bèn thu chưởng lại. Mai Siêu Phong quát:

– Tên cẩu tặc! Không đánh nữa sao? Ngươi từ trong “Tiếu ngạo giang hồ” sao dám chạy vào trong “Anh hùng xạ điêu” hử? Khôn hồn bước ra khỏi chỗ này. Xem đây!

– Sư tỷ!

Hoàng Dung đỡ một chưởng dùm cho gã họ Lệnh rồi la lớn:

– Để muội tra hỏi cho kỹ tại sao? Còn sư tỷ? Sao chị lại gặp hắn chớ? Sư huynh đâu?

– Thôi đừng có kiếm hắn. Hắn đã cùng thằng trâu nước mua vé máy bay đi Vũng Tàu rồi. Gã Lệnh Hồ Xung kia! Mau đi chỗ khác cho chị em ta nói chuyện.

Lệnh Hồ Xung vuốt tóc thật điệu đàng:

– Dung cô nương thiệt là khả ái sao có một sư tỷ hung ác như quỷ mà còn chôm chĩa đủ thứ nữa chớ. Mai Siêu Phong! Bữa ni, ta nể mặt muội muội của mụ nên bỏ qua chuyện hôm nay nhưng mụ phải trả lại cho ta mấy cái CD tức khắc.

– CD? CD gì?

– Con mụ kia đừng có làm bộ. Mấy cái CD của Quách đại ca đã bị Sở Lư Hương lấy trộm bán ra chợ trời, ta mua lại tối về nghe chơi.

Hoàng Dung tái mặt vì giận nhưng không phải giận thằng Sở Lư Hương mà giận gã trâu nước. Mai Siêu Phong mặt tím như cà dú dê tức không nói được, đầu tóc dựng lên hết. Nhìn hai chị em muội tỷ của họ, Lệnh Hồ Xung… chợn! Hắn phân bua: “Âu Dương Phong nói với ta như vậy đó!”.

– Âu Dương Phong!

Cả hai muội tỷ bật kêu lên một lượt. Mai Siêu Phong ngẩn cổ cười một tràng khiến ma quái nghe cũng bật ngửa:

– Hú hú hú…! Ta tưởng nhà ngươi thông minh nhưng thiệt ra, nhà ngươi cũng bị họ Âu gạt dài dài. Ta ăn cắp thì ăn cắp cái bí kíp của sư phụ ta, chớ ta chôm CD của Quách Tĩnh làm gì? Đồ ngu! Mà ngươi cũng dô duyên, CD này chính ta thu cho Hoàng muội tặng Quách Tĩnh, ngươi lấy làm gì!

Gã họ Lệnh phe phẩy cái quạt mo:

– Vậy là Siêu Phong cô nương chỉ biết một chớ không biết mười. Ta nghe đồn Dung Dung nổi tiếng… hát Karaoke nên ta muốn tìm kết bạn chớ không có ý xấu. Hà hà! Gặp Hoàng tiểu thơ rồi thì Trương Tam Phong chết đi, sống lại cũng mê huống hồ ta. Tại hạ có nói điều gì không phải, xin Dung tiểu thơ bỏ qua cho.

Hoàng Dung… e lệ nín thinh khiến Mai Siêu Phong bực bội:

– Sư muội thiệt đúng là bị đàn ông mê hoặc không còn oai phong gì nữa ráo! Ở đó mà… dê với nhau đi!

Dứt tiếng “đi”, Mai siêu Phong băng mình trong gió, mất dạng.

– Con a đầu, ngươi chạy đi đâu? “Bùm…” .

Âu Dương Phong từ trong gốc cây rình nãy giờ, tung chiêu: “Náo íu thần chưởng” lôi thị bay trở lại. Mai Siêu Phong lượn theo rồi nhanh như chớp sử dụng thế “Bốc tức ngũ trảo” chộp vào đỉnh đầu họ Âu. Âu Dương Phong chỉ chờ có thế, lão sử dụng “Liên hoàn cước” bằng… tay vì đôi chân bị… chó cắn cụt ngủn, xỉa vào đôi mắt của họ Mai. “Á!”. Máu me đầm đìa bắn xa mấy chục trượng! Thôi đi tong hai tròng mắt của Mai Siêu Phong!

– Không phải, không phải, dừng lại!

Dứt tiếng, một luồng chưởng lạnh thấu xương cắt ngang hai họ Mai, Âu đánh nhau khiến Âu Dương Phong sừng sộ:

– Thằng già mắc dịch! Tại sao khi khổng, khi không biểu ta dừng? Ngươi là ai?

– Ta là… Kim Dung! Ngươi không thể móc mắt Mai Siêu Phong được. Mắt ả, ả tự móc để tỏ lòng trung thành, ăn năn với sư phụ Hoàng Dược Sư mà thôi.

– Ai bảo thế?

– Ta bảo. Sách chưởng của ta, nhà ngươi không được làm trái!

Âu Dương Phong bật cười một tràng dài nghe rợn óc, cả con cóc trong hang cũng sắp chui ra:

– Lão Kim kia! Ta nói cho nhà ngươi biết. Dù ngươi có là cha hay ông nội của thần Kim Quy đời An Dương Vương hoặc ông tổ con Kim Tuyến hay là một trong năm thằng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, là bố bác sĩ đỡ đẻ cho Hoàng Dung sau này tên Kim Tech, ta cũng không đếm xỉa. Toàn bộ sách của ngươi đã bị con nha đầu Hoàng Dung sửa lại sạch bách. Khôn hồn tránh chỗ cho lão móc mắt ả Mai kia!

– Âu Dương Phong! Ta thù oán gì với ngươi mà ngươi muốn móc đôi mắt ta quài hả! Ta móc mắt ngươi trước đây. Hãy đỡ!

Mai Siêu Phong gầm lên.

– Thiệt là tức quá!

Kim Dung giật vội cây phất trần của Thái Thượng Lão Quân, quơ một cái. Cả hai Âu, Mai té lăn cù ra đất. Sẵn tay, Âu Dương Phong móc vào túi áo một vật và tung vội vào Mai Siêu Phong với một mùi nồng nặc không tả được. Mai Siêu Phong tránh không kịp, hít một hơi lăn quay, nằm… đo đất.

– Sư tỷ!

Hoàng Dung rú lên:

– Gã ôn dịch kia! Sư tỷ ta mà có chuyện gì, ta chặt khúc trên của người ra làm hai khúc rưỡi.

Ngay khi ấy, Hoàng Dược Sư cũng vừa lao tới. Hắn trị đồ đệ nghiêm khắc nhưng hắn không muốn người ngoài đả thương đồ đệ hắn. Thấy Âu Dương Phong sắp móc mắt Mai Siêu Phong, hắn giận quá, bay phốc lại, đá một cú vào đít lão Âu khiến lão quay tròn như hột mít. Bụi, cát, lá cây mù trời, mù đất khiến Kim Dung chịu không thấu than:

– Thôi tan nát cái “Anh hùng xạ điêu” của tôi rồi!

Quay lại thấy Lệnh Hồ Xung, ông quát: “Còn không mau trở về ‘Tiếu ngạo giang hồ’ với Dinh Dinh. Hoàng Dung là của thằng trâu Quách Tĩnh, ngươi lén mén làm gì, đã ăn vụng với Đông Phương Bất Bại trai không ra trai, gái không ra gái còn đứng đó không đi!”. Lệnh Hồ Xung nghĩ mình thừa thải ở đây cũng quê thí mẹ, sẵn dịp bị Kim Dung quở nên chấp tay chào Hoàng Dung. Nào ngờ, Hoàng Dung tống cho một cú lú sừng… dê:

– Nếu không phải nhà ngươi nghe lời bậy bạ của lão Tây Độc thì sư tỷ ta đâu thân tàn ma dại thế ni. Chào, chào cái con khỉ! Ta phải đi tìm thằng Sở Lư Hương đạo soái mà chặt hai tay của hắn cho chừa cái tội chôm chĩa CD của ta.

Kim Dung thở dài:

– Cái vụ này mình đâu có viết! Thôi thôi, ta cũng biến đi kẻo một hồi rồi chúng bỏ ta vào đánh đá tùm lum, chịu sao xiết!

Dứt lời, lão chui vào sách, trốn mất. Bên ngoài, lũ Hoàng Đông Tà, Âu Tây Độc chưởng tới tấp một còn một mất. Vừa đánh, Hoàng Đông Tà tra gạn:

– Lão Tây Độc! Chiêu độc nào của ngươi, ta cũng từng nếm, vậy chớ bữa nay ngươi dùng chiêu gì mà độc vậy với Mai Siêu Phong?

– Hà hà! Bí mật. Cho ngươi thử.

Lão Âu bóc một bụm tung vào Đông Tà nhưng thầy phải “cao tay ấn” hơn trò là cái chắc nên ông lấy cái… mâm đỡ. “Xịt!… “. Một màu đỏ cay xè bay ra, tung té…

– Trời! Té ra là… ớt bột?! Ngươi và cái bọn cướp ở mấy chỗ đèo Việt Nam có bà con gì?

– Ta bà con với… Âu Cơ! Hi hi hi…

– Hổn xược! Dòng con Rồng cháu Tiên của họ mà sản xuất ra hạng bại như ngươi sao?

– Hì hì! Lão Đông Tà ngươi có mắt mà không tròng. Cây lành sanh trái chua thiếu cha gì. Cây chua sanh trái ngọt thiếu mẹ gì. Ngươi đi tìm cuốn “Việt Nam lục bát sử” mà đọc sẽ biết.

– Chưa nghe qua. Đứa nào viết?

– Hi hi, lại ngu tập bốn. Hoàng tiểu thơ đó!

– Thôi chết, lại mất Hoàng Dung!

Bỏ mặc Âu dương Phong với nắm ớt bột, Hoàng Dược Sư vác Mai Siêu Phong về nhà trọ rồi drọt kiếm cái con nha đầu thúi.

Nói về Hoàng Dung chạy tìm Sở Lư Hương bở hơi tai mà không thấy, mệt quá, ngồi đại một bên đường, thở. Một gã cù bơ, cù bất bước lại cũng ngồi xuống bên cạnh, thở. Con chó nhà ai bị pháo đốt đít cũng dừng lại ở đây, thở. Hoàng Dung quay lại gã cù bơ hỏi thăm. Gã sốt sắng trả lời:

– Gã đạo soái kia khó tìm lắm. Vua còn phong cho hắn chức “Soái” kìa. Cô nương tên họ là chi, coi bộ không giống người bản xứ ta cho lắm. Vậy chớ họ Sở kia với cô nương có quan hệ gì?

– Hùm! Hắn dám ăn cắp CD của Quách Tĩnh.

– Ạ! Vậy cô nương là Hoàng tiểu thơ, nghe danh không bằng một thấy. Cô nương quả thật phi phàm. Ủa, hình như cô nương “diet” phải không, ốm hơn trước?!

– Các hạ họ gì?

– Họ Sở.

– Họ “Nhiều” thì phải? Nhiều chuyện. Ủa? Ngươi nói ngươi họ Sở! Vậy nhà ngươi có quen với Sở Lư Hương?

– Có, cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm.

Hoàng Dung nghe chữ “cùng tắm” mặt mày đỏ chét. Sựt nhớ ra cái CD, Hoàng Dung nổi quạu:

– Vậy ra ngươi cùng họ Sở kia có “cùng nghe” cái CD của ta?

– Không có! Sở Lư Hương anh hùng không thèm nghe những cái đĩa vô danh tiểu tốt.

Hắn làm như không thấy Hoàng Dung đang đổi sắc mặt từ đỏ ra tái le tái lét như thịt trâu tráo thịt bò ươn với hai mắt trợn ngược, hắn thao thao:

– Phải là CD, DVD của ca sĩ nổi danh lồng lộng như Minh Tuyết, Phương Thanh, Cẩm Ly, Thanh Thảo, Minh Tâm, Như Quỳnh, Shayla, Thúy Vân… cơ! Cỡ như Hoàng Dung thì…

“Chát!”. “Bàn tay em năm ngón kiêu sa” của Hoàng Dung đã in vào mặt gã cù bơ. Hắn nhảy dựng rồi cười xòa:

– Hoàng cô nương ra tay nặng dữ rứa! Nhớ chỉ “giơ cao đánh khẽ bằng cành hoa thôi!” Tại hạ có tội gì chớ?

– Hừ!

Hoàng Dung định rút cây kiếm mà trâu nước lúc mới quen đã tặng nhưng tìm hoài không thấy. Nàng lúng túng chưa kịp nói gì thì gã cù bơ đã cười lớn:

– Có phải mất kiếm không?

Nhìn hắn cầm thanh kiếm của mình, Hoàng Dung tá hỏa:

– Ngươi… Thì ra, ngươi chính là gã ăn trộm họ Sở. Thiệt tức chết ta thôi! Tên đạo chích khốn kiếp!

Nàng phát chưởng ra bao nhiêu cái gã cù bơ hóa giải hết bấy nhiêu. Thấy không ăn thua, Hoàng Dung lập tức đổi chiêu… đá tới tấp khiến họ Sở tránh né muốn hộc xì dầu. Gã la oai oái:

– Đánh kiểu gì lạ vậy chớ? Chưa từng thấy!

Hoàng Dung đắc chí cười khanh khách:

– Sợ chưa? Trả mấy cái CD cho ta! Nếu không, ta đá thêm một đá nữa. Võ này gọi là võ Bình Định đó.

– Trời! Đánh thêm nữa cô nương chắc trổ luôn Karatè và Taycônđồ?

– Ngươi muốn thử thì thử, hỏi lôi thôi gì!

Dứt lời, Hoàng Dung lại thêm mấy đá dứ dứ khiến gã họ Sở thất kinh, la lớn:

– Ta không có lấy đĩa của nàng! Cha nội Quách kia cất kỹ quá, có lẽ cho vào thùng rác cũng nên. Ui da! Con gái gì mà đá cao như Đường Sơn Lý Tiểu Long!

Nhắm không xong với Hoàng Dung, gã sử dụng chước 36 của Binh Pháp Tôn Tẩn:

– Đùa tí cho vui. Tại hạ xin kiếu!

Gã cù bơ phóng mình bay tuốt. Kim Dung vội chun ra chửi:

– Thằng khốn kiếp, tự nhiên chui vào phá đám.

Hoàng Dung chẳng thèm đuổi theo vì đuổi cũng đâu có nổi. Nàng xá Kim Dung một xá:

– Lão bá bá! Hoàng Dung có chuyện muốn nhờ bá bá.

– Thôi chết! Xui xẻo quá!

Kim Dung lấy… gân một hồi rồi ung dung vuốt râu (chả có sợi nào):

– Lão bận quá. Cô đi tìm Hoàng Dược Sư đi. Ta phải đi bầu cử đây.

– Hùm! Ta sẽ tìm cho ra Quách ca ca bắt chàng phải quỳ úp mặt vô vách cho tiêu cái đầu gối. Ủa, Trung Nguyên đại hội võ lâm gì mà bá bá bầu cử chớ?

– Bầu tổng thống Mẽo vậy mà.

– Bá bá thiệt già còn gân quá hén! Tổng thống nước Mỹ thì dân Mỹ bầu, mắc mớ gì lão bá bá ở Trung Nguyên lại xía vào chớ! Xí!

– Hì hì, cô nương không biết đó thôi! Không thiếu gì nhân vật võ lâm thích xía vào chuyện thiên hạ. “Giữa đàng dẫu thấy bất bình mà tha” cũng có mà làm đẹp cũng có đó mà. Thôi lão đi đây.

Dứt lời, Kim Dung biến tuốt.

– Thiệt chơi không vui chút nào!

Một giọng thê thảm rên rĩ cất lên bên tai Hoàng Dung khiến nàng mất viá:

– Ai? Trời ơi! Thì ra sư phụ. Ủa sao đầu sư phụ không có tóc?

– Con nhãi kia! Sư phụ không thèm ăn bít tếch của ngươi nữa, đừng gọi ta là sư phụ. Lão Kim Dung! Lão đi muộn rồi. Gã W. Bush đã tái cử minh chủ võ lâm.

Không thấy ai trả lời, Hồng Thất Công lấy trong tay áo một vật chụp lên đầu. Hoàng Dung kịp cười rú lên là lão vọt mất. Cái đầu… tóc giả!

Âu Dương Phong bứt tóc đi tu
Hồng Thất Công chọn người làm minh chủ.

Lại nói về Âu Dương Phong quăng ớt bột hại Mai Siêu Phong rồi bị Hoàng Dược Sư đá quay mòng mòng, tối tăm mặt mày nên căm thù lắm lắm. Hắn bèn vận công dùng tay thế chân kiếm ra hai cây chuối đóng lại rồi chèo một mình ra đảo, mặc kệ cho Âu Dương công tử kêu trời, kêu đất ở trên đảo. Khi về đến Tây Vực, Âu Dương Phong mới sực nhớ ra mình quên cho lũ rắn rết ăn đã lâu. Lão hoảng hốt chạy bổ vào hầm thì than ôi! Tất cả những loài độc nhất trên trái đất này đói quá tranh nhau ăn thịt nên chết mất đầu, mất đuôi. Lão tiếc quá, gào khóc thảm thiết. Lão vò đầu, bứt tóc than vắn thở dài một hồi mới nguôi. Trong khi đó, Đoàn Nam Đế đang ung dung tự tại “que quẩy” cây quạt của Sở Lư Hương tặng, cười tủm tỉm đi vào động:

– Âu Dương Phong huynh! Không gì chớ hả? Thôi đừng có rầu rĩ. Nghề nuôi rắn rít độc của lão đã quá lỗi thời. Độc dược của Đường môn hiện nay đệ nhất võ lâm cũng còn thua siêu vi khuẩn cảm cúm gà vịt H5N1 và con vi khuẩn SARS mà không biết thằng ôn dịch nào nuôi tung ra hại võ lâm đồng đạo đây.

Âu Dương Phong chưng hửng lần hai. Hắn tưởng trên đời này chỉ có hắn mới “nhất” về độc. Ai dè! Chao! Thế thì mấy con rắn của hắn có nghĩa gì đâu chớ. Vậy là cuối cùng hắn còn dưới lão Đông Tà một bậc. Hắn thở dài sườn sượt rồi ngồi bệt xuống gốc cây. Đoàn Nam Đế thấy vậy ném cho hắn một mớ trái cây. Hắn chụp lấy với vẻ mệt mỏi, định ăn nhưng hắn sựt nhớ ra:

– Lão họ Đoàn! Trái cây này ngươi hái ở đâu?

– Vệ đường!

– Không dám đớp đâu! Nhiều loại độc nguy hiểm.

– Ha ha! Ngươi xưng “Tây Độc” nhưng bây giờ sợ độc? Không ăn trái đó thì ăn cái này, đỡ lấy!

– Gì nữa đây? Hot dog?

– Mới mua đó cha! Ăn lẹ đi không, nó hết hạn thì vứt thùng rác.

– Lão Đoàn, ngươi tu hành cái kiểu gì mà dám ăn thịt?

– Ha ha! Ngươi thiệt thiển cận. Ta tu tâm chớ không tu miệng “nam mô một bồ dao găm” như mấy lão hòa thượng thúi. Ăn là bổn phận của cái miệng nuôi cái bao tử, cái bao tử nuôi cái tay chân, tay chân làm ra nuôi cái miệng, cái miệng…

– Nuôi cái bao tử! Y như tụng kinh.

Âu Dương Phong vừa nhai vừa lầm bầm: “Dạo này ta không dám ăn bậy bạ sợ bệnh. Ta chỉ ăn nho và cà chua ngừa bệnh ung thư“.

– Dào! Sao không vận công đẩy chất độc ra ngoài, tên tà độc?

Đoàn Nam Đế mỉa.

– Nhưng ngươi có biết nho và cà chua họ trồng ở đâu? Toàn là những thứ bị thuốc không? Coi chừng đó.

– Ui dao, đau bụng!

Nhìn Âu Dương Phong mặc tái mét, Đoàn Nam Đế hoảng vía:

– Mẹ cha! Độc phát lẹ dữ đa! Hot dog này ta giữ ở 70 đến 80 độ C sao trúng độc được. Âu thúi! Trước khi vào đây, ngươi đã ăn gì? Nói mau!

– Ta… ta… ăn trộm… con ngỗng của lão Đông Tà! Úi dao!

– Thôi chết! Ngỗng cũng là họ hàng gia cầm. Để ta coi! Ủa! Không thấy nóng sốt mà lạnh ngắt. Chứng tỏ ngươi đâu có bị nhiễm dịch cúm? Hắt xì liên tục, chết cha nhiễm phong hàn. Mau mau, theo ta vào bệnh viện… Từ Dũ.

– Thôi khỏi, quá trễ! Ủa? Bệnh viện Từ Dũ là để đẻ mà.

– Cái bụng ngươi to như bụng Trư Bát Giới không đẻ mà để làm cảnh chơi sao. Lẹ lên!

– Thôi! Ta chả tha thiết gì nữa. Cho ta cắt tóc đi tu với ngươi.

– A Di Đà Phật! Ngươi thiệt không còn vương vấn cõi trần? Thôi đưa ta cắt cho lẹ. Ủa? Tóc còn đâu mà cắt!

Âu Dương Phong nghe nói vội sờ đầu mình. Gã thất kinh: “Chết mẹ rồi! Hồi nãy lỡ sử dụng chiêu ‘vầu đò bóc tức’ mạnh quá thành ra… trụi lụi. Càng hay chớ sao!”. Lão kêu lên:

– Nhưng nhà ngươi phải cho ta một tuần ăn thịt một lần. Ta nguyện sẽ không làm ác nữa.

– Thử nói xem.

– Ta sẽ gõ mõ tụng kinh sám hối mỗi ngày ba lần, mỗi lần ba mươi giây. Ta không đi gây sự ở ngoài nhưng đừng cho ta ăn nhiều tương chao, đậu nành quá. Ta mà ăn như sư tỷ Ngọc Bích toàn đậu hủ chắc ta trở thành… cái thùng tô nô.

– Hì hì! Ta sẽ giúp ngươi bằng cách cho ngươi mỗi ngày chạy bộ phát thư đỡ tốn mấy con bồ câu. Tối về, ngươi quét dọn chùa, đấm bóp ta thì cục mỡ to cỡ nào cũng bé lại hết, hí hí!

– Lão ôn vật! Đi tu mà khổ thế, không thèm đi!

– Tùy ngươi thôi! Tu mà đòi ăn cho sướng cái mồm, đi xe hộp, ngủ máy lạnh, tắm hồ bơi thì ai tu chả được. Coi ngươi: Cái đầu đã trọc. Võ công đã suy. Rắn độc đã chết. Ngươi không theo ta thì ở đó đi. Ta đi đây. “Reng reng“! Ủa! “À lố! Bần đạo nghe đây! Ta tới liền. Thôi cắt cắt! Cái phôn của mi khác hãng ta, gọi lâu nó “chạt” chết ta! Rụp! Cúp!”.

Lão vội vàng nói với Âu Dương Phong đang thộn mặt:

– Âu Dương Phong! Lão Hồng Thất Công đang chờ ta làm giám khảo để lão làm cái gì đó mà phôn ta cúp rồi. Nhà ngươi có đi thì theo ta.

Dứt lời, họ Đoàn co giò chạy. Âu Dương Phong cũng lật đật lê bụng đau giả đò lúc nãy chạy theo. Cả hai biến mất trên đàng. Lão Kim Dung lại ngửa mặt than dài:

– Ta nào có viết như vậy đâu chớ!

Dứt lời, ngứa ngáy, lão cũng chạy theo nốt để xem sao.

Đồ đệ Cái Bang đã chỉnh tề trong cái sân mới thuê sau khi đội bóng Việt Nam chiếu thắng tại Sea Game hai ở Hà Nội. Hồng Bang chủ cầm cây gậy xanh lè trong tay đứng giữa khán đài giữa đám đông thí sinh. Lão dõng dạc sau khi chấp tay xá xá bốn bên:

– Kính thưa toàn thể đồng bào, Nhật, Pháp bắn nhau. Ủa! Chết mẹ! Sao giống lời của Hồ chủ tịch đọc ở Quãng Trường Ba Đình năm 45 vậy ta! E hèm! Kính chào chư vị, đồng đạo võ lâm. Ta, Hồng thất bại, ủa, Thất Công hôm nay mở hội thi tuyển hoa hậu! Trời ơi lộn nữa. Mấy bài diễn văn này xưa kia toàn do con a đầu thúi Hoàng Dung viết dùm. Nói lại, thi tuyển phò mã. Trời ơi lại lộn tiếp, thi à tuyển chức Bang Chủ Cái Bang. Dà, tạm được. Xin mời Hoàng Dược Sư, Đoàn Nam Đế, Âu Dương Phong ủa sao trọc đầu cà! Minh Không Hư Trúc, Trương Tam Phong vào ghế giám khảo. Các thí sinh dự thi gồm: Sở Lư Hương, Lý Tầm Hoan, Lệnh Hồ Xung, Thạch Kế Chí, Vương Thừa Chí, Trương Vô Kỵ, Vân Phi Dương, Hoàng Phi Hùng, Tôn Ngộ Không, Quách Tĩnh chục không đầu vào hiệp một.

– Chết mẹ tui rồi!

Kim Dung rên xiết: “Tui đâu có driết kỳ cục, lộn xộn drậy cà”?

– Giám khảo chính xin mời Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư đứng dậy xá một cái rồi hất vạt áo cái “rật” khiến quần hùng lao nhao khiếp đảm!

– Trận thứ nhất dành cho Đoàn Nam Đế.

Lão họ Đoàn vuốt râu:

– Nhất Dương Chỉ chiêu thứ nhất, đỡ. Déo déo déo!!!

Gió ào ào tới tấp khiến đám thí sinh té nhào. Chiêu thứ nhất mà của Đoàn Nam Đế phủ đầu đã vậy ai dám dự thi nữa chớ. Nhìn cả lũ nằm rạp ăn vạ không cục cựa, Đoàn Nam Đế chán quá, quét thêm chiêu thứ hai và quát:

– Lũ bọ ngựa đứng dậy hết cho ta! Hãy trả lời: Nếu ta đưa Nhất Dương Chỉ, các ngươi lấy gì đỡ?

Không một ai há mồm. Chịu thua. Đoàn Nam Đế bực mình:

– Đồ ngu! Một ngón tay xỉa tới cứ lấy… răng cắn một cái, nó thụt vào! Dốt cả chục. Phần lão đã xong. Tới Âu Dương Phong, xin mời.

Âu Dương Phong mới bị giả đau bụng nên giả không xuất chưởng chỉ hỏi một câu:

– Đang đánh nhau mà đau bụng thì làm thế nào? Không được hỏi đau bụng loại gì?

Cửu Dĩ Hồ không được thi chửi:

– Mẹ, đau bụng cũng làm đề thi. Thằng giám khảo ngu bỏ bà!

Còn mười thằng thí sinh bị hố, kêu réo om sòm: “Thì đừng đánh nữa. Uống thuốc. Đi nhà cầu. Ôm bụng. Đi nhà thương.” Riêng Tôn Ngộ Không nghe chữ “đau” đã thất kinh với chiếc vòng kim cô của Phật Bà Quan Âm nên không trả lời nổi, chỉ than:

– Không nỗi đau nào riêng của ai. Nói gì Sơn Bá với Anh Đài!

Âu Dương Phong nghe được vỗ bàn giám khảo “rầm” gãy tuốt:

– Cho thằng Tôn Ngộ Khỉ đậu.

– Tại sao? Tại sao?

Cả đám thí sinh nhao nhao.

– Đau bụng mà nó còn bỏ sức lao động ra làm thơ còn bây, lũ bây chỉ nghĩ cho riêng mình, không chịu động não, dốt!

– Nhưng chỉ có câu dưới nó làm, câu trên của Tố Hữu.

Thạch Kế Chí bất bình.

– “Chôm” thơ cũng lao động!

Âu Dương Phong gạt phắt.

– Bây giờ, ta nhường chỗ cho Hư Trúc.

Hư Trúc gật đầu bay lên, múa trên không một vòng quát:

– Kẻ đi tu sợ nhất chữ gì?

– Chữ Tình?

– Trật.

– Chữ Tham, Sân, Si?

– Trật.

– Chữ Hỉ, Nộ, Ái, Ố! Trật. Chữ (chửi) lộn!

– Trật tuốt luốt.

– Mẹ! Ta Lý Tầm Hoan, đệ nhất phi đao mà chả được thi thố cái gì cứ đấu mồm mãi thiệt ngứa tay quá sá!

– Đứa nào lãi nhãi nữa là khỏi thi luôn.

– Thi lấy chức Bang Chủ bang ăn mày mà làm y như thi cười Gala 2003, 2004. Cửu Dĩ Hồ ngứa miệng chót chót. Thế thì nói quách đi, sợ chữ gì? Thằng cha đầu trọc kia, sợ chữ “Nhịn” phải không?

– Wào! Đúng phốc. Ngươi được thi là ngươi thắng câu này. Phải, kẻ tu hành sợ nhất chữ “Nhịn”. Trương Tam Phong, ta nói có đúng không? Tới lão đó.

– Bần đạo đồng ý nhưng thêm một chút: Kẻ không tu cũng ngán nhất chữ này đó. Thèm cái gì nói quách, nhịn hoài rồi khi “đớp”, đớp nhiều trúng thực. Nhịn quá thành… ung thư. Các ngươi ngóng cổ cò làm gì? Nếu trúng chức Bang Chủ, các ngươi sẽ làm gì cho Cái Bang?

– Câu này dễ quá, y như mấy câu thuộc lòng cho thi hoa hậu drậy. Tụi nó đậu hết rồi!

Hoàng Dược Sư nhắc nhở. Trương Tam Phong không nói chỉ tủm tỉm cười phe phẩy cây phất trần chắc “chôm chĩa” của Diệt Tiệt Sư Thái phái Nga Mi chớ phái Võ Đang làm gì có phất trần? Phái Võ Đang chỉ có “Thái cực quyền” danh bất hư truyền mà thôi! Đám thí sinh lần lượt trả lời nào là “Trùng tu Cái Bang”, nào là “Chấn chỉnh nội bộ”, nào là “Luyện Thập Bát La Hán chưởng” đã bị mai một, nào là “đoàn kết hai phái Nam – Bắc Cái Bang”… Trương Tam Phong lắc đầu thiếu điều muốn rụng! Vân Phi Dương bực mình:

– Ta không thèm thi nữa, ta đi luyện “Thiên tầm tơ” của ta cho xong đây.

Dứt lời, hắn tung chưởng tơ tằm biến mất. Hoàng Phi Hùng cũng bực bội lớn tiếng:

– Cái này không đúng! Cái kia cũng sai. Vậy chớ nếu trúng chức Bang Chủ Cái Bang, ta không làm gì hết, ta dắt đám anh em qua Mỹ xin ăn, đồ ăn quăng thùng rác cả khối cũng không cần xin, sướng!

Trương Tam Phong cười to khiến cả cái sân vận động rung rinh như động đất:

– Ngươi không nói sai. Câu này cho ngươi trúng.

Hoàng Phi Hùng thộn mặt: ”nói giỡn thành đậu. Hi hi kỳ khôi”. Hoàng Dược Sư chánh chủ khảo lúc này lên tiếng:

– Câu hỏi cuối cùng: Các ngươi tranh chức Bang Chủ Cái Bang để làm gì?

Câu hỏi tưởng khó trả lời, ai dè chí thằng nhóc còn lại đồng thanh: “Để đi ăn xin, khỏi làm cực!”.

– !?

– Thiệt hết nói nổi!

Hồng Thất Công giận như điên. Lão đã tưởng Cái Bang của lão nổi tiếng đến độ những cái thằng có tiếng tăm kia tranh nhau chức chưởng môn, ai ngờ đâu chúng chỉ mong được đi… xin ăn cho sướng cái mồm. “Lũ khốn kiếp!”. Lão đập cây gậy đánh chó xuống bàn. Cái bàn thứ hai vỡ vụn, mảnh bay tùm lum vào đám thí sinh như miểng pháo văng khiến cho chín thằng vội dùng tuyệt chiêu ra đỡ trông vô cùng đẹp mắt như pháo bông trong ngày 4 tháng 7 của Mỹ! Quách Tĩnh lúc này mới hoang mang vì thấy tám thằng kia bay múa vù vù còn mình thì cứ đánh đấm dưới đất nghe ra không ổn. Hắn mong Hoàng Dung ở đâu đó nhảy ra lôi hắn thoát khỏi cái “bàn mẻ trận” của Hồng Thất Công quá trời, quá đất. Vừa lúc đó, một bóng đen trùm mặt kín như đàn bà Pakistan xuất hiện xông vào chỗ Quách Tĩnh, xoay một vòng rồi túm hắn ném ra xa “bịch”: “Ra đó mà gặm cỏ đi!”. Đám đông nhốn nháo không biết ai mà gan cùng mình phá trận của lão Hồng. Họ Hồng đập thêm cái bàn nữa, mẻ lại văng tới tấp khiến cả bọn bị nhốt luôn. Đồng thời, lão Hồng phi thân tới giựt cái khăn bao mặt của bóng đen, quát:

– Người quân tử không làm chuyện mờ ám. Cả gan vào trận phải có gan cho ta xem mặt.

– Á! Mặt ta không chụp, sao chụp cái…

Bóng đen rú lên. Hồng Thất Công hết hồn, quê quá, thả tay liền:

– Thất lễ, thất lễ, thì ra là…

La Tiểu Sương một mình lãnh đủ
Cho gã khùng Quách Tĩnh… xạ điêu!– Thì ra là La Tiểu Sương dòng dõi La Thành trong Tiết Đinh San chinh Tây đây mà.

Đoàn Nam Đế xen vào.

– Nghe nói từ khi cô nương vớt được cái cuốn bí kiếp gì đó, đã không xen vào chuyện giang hồ nay cớ gì lại vào đây giải vây cho Quách Tĩnh?

La Tiểu Sương vênh mặt:

– Ta không xen vào chuyện giang hồ là vì lúc đó ta bận quá chời chời với đàn gia cầm của ta. Nay chúng vì nạn H5N1 mà vô nồi xôi hết nên ta quá rảnh rang thấy bất bình phải rút đao tương trợ. Thôi! Cho ta nói vài lời, cái chức Bang Chủ Cái Bang hãy để Hoàng Dung làm đi. Còn cả bọn mày râu nhẵn nhụi kia thả họ ra hết, phóng sanh đi mà làm phước, há, bá bá!

Hồng Thất Công phất tay, tám thằng còn lại trong đó có thằng Cửu Dĩ Hồ tài khôn nhảy vào lăn đùng ra đất… gặm cỏ luôn.

– Nể mặt cô nương là bạn thân của Hoàng Dung nên ta tha hết lũ nhóc này nhưng bắt thằng Quách Tĩnh lại cho ta trị tội.

– Sư phụ! Đệ tử có tội gì chớ?

Quách Tĩnh điếng hồn kêu lên.

– Hừ! Ngươi là cái thằng khờ đệ nhất thế gian chớ anh hùng xạ điêu cái khỉ khô gì! Coi ngươi kia! Thế nào? Tưởng mình cao thủ võ lâm mà cái chức Bang Chủ Cái Bang cũng giật không nổi. Ta nói không đúng sao? Con a đầu Hoàng Dung chung tình với ngươi bao nhiêu năm mà không chịu cưới nó. Không cưới thì thôi còn bày đặt vu cáo cho nó tư tình cùng thằng này thằng nọ. Không thương nó thì quen nó làm gì hả, thằng Quách?

Quách trâu nước gãi đầu:

– Dạ! Tại đệ tử có nổi khổ mà sư phụ. Đệ tử đâu có nói không thương. Đệ tử nói không “thương” Dung muội thì chắc Hoàng Dung cắt cái lưỡi trâu của đệ tử ra hai mảnh rưỡi và rút xương trâu của đệ tử hầm món “Thủ trà ngù yêu cải“. Nhưng sư phụ biết đó, luật pháp…

– Khỏi nói dài dòng! Một viện cớ có trăm lý do. Ta đây trong giới giang hồ chỉ biết một luật đó là… luật rừng! Đi chết đi!

Quách Tĩnh bị một gậy của Hồng thất Công vào đầu, la bai bải.

– Cái tội thứ hai: Đã là đệ tử ruột của Cái Bang sao không sử dụng ”Thập bát la hán chưởng” mà lại dùng mấy cây bút xanh đỏ rí ri kia làm sao xưng bá võ lâm, tiếng tăm Cái Bang đã vì ngươi mà bị hủy hoại. “Trót!” Quách Tĩnh ăn thêm mấy gậy nữa, nhảy dựng: ”úi dao”!

– Lại Tiểu Sương! Ngươi là cái gì của họ Quách mà năm lần, bảy lượt đỡ đòn cho hắn hả?

– Xin bá bá bớt giận, ta chỉ không muốn Hoàng Dung đau lòng. Lần trước khi Quách thiếu hiệp bị làm phò mã nước Liêu, Hoàng Dung đã quá đổi đau thương. Ta biết rõ tánh tình Hoàng tiểu thơ ngang ngược, bướng bỉnh không chịu lép xẹp trước Quách thiếu hiệp nhưng Hoàng tiểu thư chỉ có Quách trâu nước này thôi, mong bá bá lượng tình.

– Khá khen cho Tiểu Sương cô nương. Bằng hữu chi giao không thiếu nhưng tri kỷ khó tìm. Cô nương nói tốt một lời cho Quách Tĩnh và có nghĩa với Hoàng Dung thiệt hiếm có, hiếm có. Ta tưởng chỉ có ba cái lũ học lỏm vài ba chiêu đã vênh váo đáng ghét, thọc gậy bánh xe che lòng ti tiện, miệng mở nhân từ mà lòng như sư tử đói, nói dối đặt điều thế gian này không thiếu. Cô nương đức độ quả khác người. Khâm phục, khâm phục!

– Quách Tĩnh! Ngươi không chịu cám ơn Hồng sư phụ và Tiểu Sương cô nương! Còn không mau đi tìm Hoàng Dung về cho ta. Nếu con gái ta mất cọng tóc, ta sẽ chẻ đôi ngươi ra có biết không?

Hoàng Dược Sư gầm lên như sư tử rống. Quách Tĩnh mình mảy ê ẩm, khinh khiếp, vội vã xá mấy cái rồi cùng Tiểu Sương nhanh như chớp biến mất sau rừng cây mặc cho bọn họ Hồng, Âu, Đoàn, Hoàng cày bừa gì ở cái sân vận động không có con ma nào ở lại xem ai trúng Bang Chủ Cái Bang. Vừa đi, Quách Tĩnh hỏi Tiểu Sương tông tích Hoàng Dung. Tiểu Sương lắc đầu trách móc:

– Quách thiếu hiệp cũng quá vô tình. Nếu ta như Hoàng Dung ta sẽ… Ai vậy cà? Hình như là… Hoàng Dung? Quả đúng là nàng rồi.

Dứt lời, Tiểu Sương nhanh chóng lao theo bóng hồng. Quách Tĩnh cũng rượt tới, xuống nước ấp a, ấp úng:

– Dung muội, huynh…

– Thôi! Không huynh muội cái gì hết!

Hoàng Dung hất cái mặt giận lên trời.

– Huynh là cái thằng bạc bẽo nhất trên đời. Tiểu Sương mi thấy tao nói có đúng không. Mình đi chơi đi. Rủ luôn đại ca đi. Mình bỏ Quách trâu nước này ở đây cho hắn thấm thía cái “cô đơn cô đơn nỗi đau cõi đời lạc lõng như vô tình…”

– Thôi! Hát với hò! Mình đi New York thăm Tháp Đôi đi!

– Trời ơi! Con tinh! Tháp Đôi giờ chỉ còn đóng gạch vụn. Vụ 911 mi không nghe sao? World Trade Center bị hai máy bay ủi sập rồi còn đâu?

– Hay là đi Mông Cổ đi cho huynh trổ tài bắn cung cho muội coi nhen! Quách Tĩnh chen vào hòng gỡ gạc xí đỉnh.

]- Hổng đi! Muội nghĩ huynh bắn con dế chưa đủ sức nữa là xạ điêu cái nổi gì? Muội muội nè, xạ chưa xong, hùm!

– Hay là đi Hà Nội đi!

– Xùy! Hà Nội phố cổ biết rồi, hẩm hiu chán ngắt có gì mà vui chớ. Nay nghe nói có loại “phở dâm” loạn xạ nữa đó. Sợ nổi da gà, không đi.

– Quách thiếu hiệp ở đó mà dỗ ngọt Hoàng Dung nha. Hoàng nha đầu mi cũng đừng bướng quá. Ta đi về đây, chui rào lâu quá sợ “cú” biết, “cú” cú lú sừng.

Tiểu Sương chạy biến. Lại một bóng trắng vụt qua đầu với một bóng đen. Vừa thấy bóng đen, Quách Tĩnh rú lên một tiếng kinh khiếp, vọt mất. Con chim điêu xuất hiện với chủ nhân. Hoàng Dung vụt hiểu. Thông minh mà! Thì ra đó chính là nỗi khổ “pháp luật” của chàng! Cho chàng chết cha chàng cho chừa!

Tháng 11-8-2004
Ngọc Thiên Hoa
(“Mùa phượng cuối cùng”, Nxb Hội nhà văn – 2007)

[yourchannel user=”CNN” search=”Anh Hùng Xạ Điêu”]

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button