TAN TÀNH XÍ QUÁCH!
Mùa hè nào, mẹ lũ nhỏ cũng dẫn con đi nghỉ mát nên thằng bố hí hửng chờ thêm vài ngày nữa là ông có thể ngồi rung đùi coi World Cup thoải mái. Thế nhưng năm nay, bà vợ đổi ý như àn ông đổi vợ:
– Năm nay tiết kiệm ngân sách, tui quyết định không dẫn lũ nhỏ đi chơi.
– Hê… ?
– Tui sẽ đi một mình!
– À…
– Một cái vé thì chẳng có là bao! Tui trông nôm chúng mấy chục mùa thu lá đổ rồi đó mà!
Thằng chồng mừng rơn:
– Bà cứ đi chơi thoải mái cho hết mùa hè nóng bỏng chứ tui có nói gì đâu mà bà rào trước đón sau như người ta rào hàng rào ngừa ăn trộm.
– Nhớ ở nhà tưới mấy cây bông layơn, bông giấy cho tui!
– Được rồi mà! Bà về tui tắm luôn cho, sá gì mấy cây bông nhỏ xíu!
– Nói tui mập thù lu hả?
– Nói hồi nào?
– Hừ! Nhớ đừng cho mấy nhỏ ăn McDonald’s đó nhen!
Gầm gừ xong, mẹ lũ nhỏ… que quẩy lên nhà. Ngày mai, con vợ khăn gói lên đường. Vợ vắng nhà, “gà mọc đuôi tôm”. Thằng bố mua năm thùng mì tôm “Mì Chanh” chính hiệu chua lèm quăng vào một góc phòng, bảo:
– Đứa nào đói bụng thì vào đấy lấy mà nhai!
– ???
-!!!
Bố hối thằng lớn vào mạng coi lịch thi đấu bóng đá rồi biểu nó đếm thử bao nhiêu đội. Thằng lớn la to:
– Thirty-two teams.
– Wào! 32 thằng!
– Sao bố gọi đội bóng người ta là thằng?
– Mệt mày qúa! Ngôn ngữ mà con! Thiên hạ gọi ca sĩ là con này, thằng kia sao!
– It’s not polite!
– Pồ lai bồ lít gì! Đọc thử bố nghe đội nào với đội nào, cu!
Thằng lớn làm một hơi:
– Algeria, Argentina, Brazil, Cameroon, Chile, Côte d’Ivoire, Denmark, England, France, Germany, Ghana, Greece, Honduras, Italy, Japan, Korea DPR, Korea Republic, Mexico, Netherland, New Zealand, Nigeria, Paraguay, Portugal, Serbia, Slovakia, Slovenia, South Africa, Spain, Switzerland, Uruguay, USA.
Thằng bố trợn mắt:
– Nghe không có kịp!
– Không kịp thì bố cứ nhớ tên mấy đội cũ là được rồi!
– Đội nào cũ 4 năm trước?
– Con làm sao mà biết! 4 năm trước, con mới 8 tuổi à!
– Ừ à…
– Bố vào mà coi nè!
– Lấy… hai con mắt cho bố!
– Hả?
– Hai con mắt!
– A… dạ. Có liền!
Khi thằng lớn đờ mặt ra, con bé út nhanh nhẹn trèo lên ghế. Nó chồm tay vào cái thau đựng mấy củ khoai lang rồi bóc lấy… hai con mắt đưa cho bố. Thằng bố khen:
– Giỏi! Thưởng cho con một củ!
Con bé dẫy nẫy như phỏng nước sôi:
– No! No! No! I don’t like it!
– Tập ăn đi này! Ngày xưa, mẹ chúng bây ăn cái này mới đủ sức đẻ chúng bây đó!
– Bố ăn đi để lấy sức mà… đẻ!
– Hả?? Hùm! Đi chơi đi! Con nít nói gì cũng giải thích mệt qúa! Để bố coi coi…
Mấy đứa con rút xuống hầm bắn game. Tra… hai con mắt vào xong, thằng bố lẩm bẩm:
– Năm châu đầy đủ bá quan văn võ hén! Coi coi… Châu Úc có hai thằng Tân Tây Lan và Úc. Châu Á có ba thằng! Wào! Đại Hàn chia hai Bắc Triều Tiên, Nam Triều Tiên và thằng Nhật. Bà mẹ nó! Chẳng có thằng Việt Nam. Coi coi… Châu Phi có 6 thằng nè: Algéria hay râu ria gì lạ quắc! Ghana, Bờ Biển Ngà, Cameroon, thằng này quen nè. Còn thằng Nam Phi. Thằng này là nước chủ nhà. Để coi Châu Mỹ: Bắc Mỹ có thằng Mỹ, thằng Mexico, thằng Honda hay Honduras, hon… rác gì kỳ qúa. Nam Mỹ có thằng Brazil, thằng này chơi hay ăn vạ nè, thằng Chile, thằng Paraguay, Uruguay và Achentina của thằng Diego Maradona nè. Chà Châu Âu thống trị banh da rồi. Nó tới…
Đứa con gái út chạy lên lấy nước. Nó nghe bố nói chuyện lầm bầm nên ngạc nhiên:
– Bố nói chuyện với ai vậy bố?
– … để coi coi… nó có tới 13 đội luôn. À… nói chuyện với mẹ mà!
– Mẹ ở trong vi tính hả? Con đói bụng qúa!
– Ừ! Vào trong kia lấy… mì tôm nhai đi con! Lấy chai nước uống sẽ no tới tối ăn gói nữa há! Thằng Đan Mạch, thằng Bồ Đào Nha, thằng Tây Ban Nha – tây bán nhà – tay đấu bò tót, a…thằng Anh, thằng Pháp, thằng Đức, Ý phát xít, Slo… hai thằng này giống qúa Slovakia, Slovenia. Bà mẹ! Hai thằng dân số 5 triệu với 2 triệu mà đá bóng dữ dằn. Thằng Thụy Sỹ nè, thằng Hòa Lan – cơn lốc màu da cam, da đỏ nè, thằng Serbia, thằng Hy Lạp – Greece tưởng thằng nào lạ chứ! Để coi chia mấy bảng đây? Một, hai, ba, bốn… tám bảng. Coi mệt nghỉ luôn!
Thằng bố nhìn đồng hồ rồi bấm phôn:
– “A lô! Mày ngủ chưa? Tuần này vòng 32 đá mỗi ngày ba trận. Bả đi chơi rồi. Tao bắt thằng Pháp, Ý, Anh, Achentina, Brazil. Gì? Tụi nó đá với thằng nào cũng bắt. Vậy mà không hiểu, mày? Mày bắt theo đi! Mấy thằng này mạnh lắm. Tin tao đi. Chấp một hay một rưỡi luôn cho nó oai!”.
Tiếng đầu dây la toáng: “Thôi đi cha! Cá độ World Cup mà chấp trái rưỡi là bán nhà luôn!”.
– “Một lên tiên hai xuống biển!”. Đặt cho tao một em mỗi thằng. Thua ăn chung đủ. Thôi! Để tao coi mấy đứa nhỏ làm gì rầm rầm dưới hầm”.
Thằng bố vừa mò xuống hầm… “xẻng!”. Mặt thằng bố… ăn một cái “chẻng“, hắn nhảy dựng:
– Úi cha…a…! Cái gì hả? Chết tui rồi trời ơi! Cái gì drậy y ỵ ỵ?
– Dạ this is cái frying pan!
– Trời ơi! Lấy chảo chiên làm gì? Sưng mẹ cái mũi bố mày rồi đây!
– Dạ chơi đánh ping pong!
– Chơi ping pong sao lấy chảo?
– Tại con út nó đánh quăng luôn cây vợt vào tủ mẻ một miếng rồi, bố!
Con em cãi:
– Tại you!
Thằng bố điên tiết, vừa sờ trán vừa cáu:
– Không you với dú gì nữa! Đi lên hết làm home work!
– Summer mà bố!
– Summờ hay sung mỡ gì cũng học. Họ mờ mắt cũng phải học. Ở Việt Nam học trò có được nghỉ đâu. Chúng nó đi học cua liên tù tì.
– Bố! Mỹ khác. Việt Nam khác bố! Not the same!
– Được rồi! Không học. Mẹ có gọi về hỏi bố làm gì, tụi bây cứ nói bố đi làm nghe chưa!
– OK.
– Nói “dạ” dùm đi! OK, o ké mẹ bây nghe được lại chửi bố chúng mày không biết dạy con!
– OK!
– Nữa!
– Dạ, bố!
Thằng bố tức tốc vào sở làm lấy 4 tuần vacation… ở nhà coi bóng đá.
*
Một tháng sau thằng em vợ từ Việt Nam về Mỹ. Nó vừa đáp máy bay xuống nhà quăng vali là chạy ù tới nhà ông anh rể càm ràm:
– Tại anh hết thôi! Em đã nói mấy thằng Pháp và Ý mà theo cái gì! Đứt bóng hết mười thẻ rồi!
Thằng anh rể cười hề hề:
– Không sao! Thua keo này bày keo khác! Coi như thua cho thằng Pháp ở bảng A, thằng Ý ở bảng F nhưng ăn lại thằng Achentina với Anh, Đức và Brazil. Coi như lời chứ thua gì mậy! Theo nữa đi! Lần này hai em một thằng. Chấp một trái!
– Vào trong, chấp nửa trái thôi cha!
– Tin đi mà! Mấy thằng chuyên gia dự tính ít khi trật lắm.
– Chuyên gia gì! Dân cá độ Việt Nam thiếu điều đi… ăn cướp sau khi thành ăn mày kìa.
– Nghe nói ở Việt Nam có “tam ông” dự đoán bóng đá chính xác tới 99%. Họ lĩnh thưởng miết đó mà!
– Tưởng gì! Ba ông Lâm Tít Suôn ở An Giang. Ông Âu Thu Hương ở Quận 8. Ông Phan Anh Kiệt ở Vĩnh Long. Báo chí đăng tin tùm lum. Nhưng ba ông ấy chỉ dự đoán cup Việt Nam thôi!
– Ở chỗ làm của tao có bà chị kia dự đoán chính xác 90% dù bà ta chẳng biết cái mốc khô gì về bóng đá hết! Tao mà nghe lời bà ta thì ăn chắc mặc bền rồi! Kỳ này bà dự đoán Tây Ban Nha thắng Cup đó.
Thằng em rể rên rỉ:
– Vòng 18 phải coi chừng mấy thằng gáy! Ủa? Chị hai đâu?
– Đi chơi bên Canada chưa về.
– Chỉ đi mấy tuần?
– Lúc nào mà bả chẳng quất 6 tuần. Mày ăn gì chưa?
– Chưa! Có gì ăn không?
– Có! Thùng mì tôm!
– Trời ơi! Ăn vậy chết mấy nhỏ à!
– Cho chúng chịu khó ăn hai tuần nữa tao trúng mánh sẽ bù lỗ. Còn mấy cái đầu cá thu trong tủ đá, mày ăn thì nấu!
– Thôi! Em về chở hai đứa nhỏ đi cắt tóc anh ơi! Đi qúa! Con vợ em nó nhằn nhức xương. Ủa? Sao đèn bể tùm lum vậy? Cái ti vi dưới phòng khách đâu?
Thằng anh rể sờ đầu:
– May mà cái đầu tao còn nằm trên cổ. Nếu không, chúng nó cũng… dớt rụng luôn rồi! Mẹ nó cho chúng chơi bóng chày đó! Tao mới mua trái banh da về cho chúng ra ngoài cỏ tha hồ đá chứ không, chúng đập bể luôn cái ti vi này chẳng có mà coi. Đi mua tốn tiền nữa, bả nhằn!
– Ha ha ha…
Thằng em vợ cười khoái trá. Nó cũng… khoe là hai thằng nhóc nhà nó cũng vừa… dập bể cái tủ gương vì chơi bóng chày trong nhà! Mặt nó chù chụ:
– Ở ngoài nắng qúa nên chúng nó đứa quăng, đứa đánh. Tiêu cái tủ gương ngàn rưỡi hôm cá độ Hockey khi Chicago Blackhawks ăn 4-3 với Philadelphia Flyers. Hú hồn. May mà Chicago chấp nửa trái chứ chấp nguyên một trái puch thì tiêu tùng!
Khi thằng em vợ quay ra cửa, thằng anh rể với theo:
– Vòng 16 này nhớ ghi tao bắt thằng Nam Hàn, Nhật Bản và Mixico không chấp. Thằng Đức đá với thằng Anh thì bắt Đức chấp trái rưỡi.
Chờ thằng em vợ đi về, thằng bố dớt gói mì tôm nhai hai lượt “cốp cốp, cộp cộp” là xong. Hắn lăn đùng ngủ một giấc mặc cho lũ con 5 đứa làm gì dưới hầm thì làm. Banh cái hầm còn được chứ banh cái nhà trên này thì hẳn đi ra… khách sạn ngàn sao mà ngủ!
*
Mấy đứa con không nghe bố “nói chuyện với mẹ” trên vi tính nữa nên tò mò. Chúng kéo nhau lên lầu. Thằng cu giữa chỉ vào bố, cười:
– Eww… His beard is starting to grow white hairs.
– Guess what? I bet that he hasn’t even taken touched water in about a month.
– Let’s go do something.
– Yeah, but I’m hungry.
– Well go eat some ramen.
– But cup noodles are getting boring.
– I’ll order some Dominoes, and stop crying or I’ll punch you.
– Fine…
Nghe chị hăm dọa nhưng lại sắp được ăn, bé út thôi kêu đói bụng. Lũ nhỏ chạy hết ra ngoài. Trời sau đợt nóng 100 độ F, nhiệt độ xuống còn 79 độ F nên dễ chịu hơn. Bé chị thả con thỏ ra ngoài cỏ cho nó chạy vòng vòng hưởng thú tự do. Ba con chó nhà hàng xóm nghe hơi người, sủa om lên. Người hàng xóm chạy qua đưa chúng nó một dĩa khoai tây chiên. Ông ta thích bọn trẻ con hàng xóm Việt Nam nên hằng tuần vào thứ tư là bọn trẻ được hưởng khoai tây do chính ông làm. Khi mẹ chúng đi chợ, bà ta thường mua về cho vợ chồng người hàng xóm tốt bụng trái dưa hấu hay chục trái bắp như thể có qua, có lại. Trong làng, hai cái nhà đẹp nhất là nhà bố mẹ chúng và nhà ông hàng xóm này vì có hoa ba mùa. Thằng cu lớn, cu nhỏ, cu giữa, chị kề, bé út lại nhập cuộc. Chúng giành nhau trái banh da bố mua cho hôm qua. Banh rớt vào hai luống hoa layơn tím – hồng. Hoa layơn gãy làm hai. Banh rớt trúng vào chậu hoa giấy. Hoa giấy gãy mấy đọt. Banh bay tới chậu ớt. Chậu ớt bể làm tư. Banh bay lên cửa sổ. Cửa sổ nứt tám mảnh. Người vận chuyển thức ăn order trên phôn tới. Ông kịp né người tránh trái banh xẹt qua tai. “Bình”! Banh đập trúng cửa lớn rồi dội ra bãi cỏ xanh lè, nằm đó, thở hồng hộc… Lũ trẻ chia nhau ăn xong, chúng chia nhau “thủ tiêu” vật chứng. Thùng rác nặng thêm vì cái chậu ớt bể.
*
Vòng 16 qua. Vòng tứ, bán kết lại. Hết Nam Hàn đến Anh, Achentina, Brazil rồi đến Nhật cuốn áo về nước. Thằng bố ăn có một trận Đức thắng Anh và thua… bứt tóc, bứt râu ở các trận sau. Hắn chửi “mấy thằng chuyên gia chết toi” dự đoán bóng đá như “thầy bói mù” trên mạng như cha chửi con. Bởi vì hôm trước, chúng nó chỉ thiên hạ theo khi cho mũi tên xanh chọn Uruguay đi lên là thắng nhưng kết qủa ngược lại như Pele từng “tiên đoán ngược”.Thằng bố cá thua cả những qủa phạt góc, đá luân lưu, thẻ vàng, thẻ đỏ và thua cả từng hiệp. Đang ăn chắc thì thằng trọng tài thổi cái “rét” là xong. Bực hơn, nó khùng khùng bảo trái này chưa vô, trái kia liệt vị, trái nọ lỗi tay. Xong! Thằng anh rể hỏi thằng em vợ “vay nóng”. Thằng em vợ kêu trời:
– Em đây đang chạy chung cho tụi trên mạng muốn chết đây! Con vợ em nó biết, nó chẻ em làm trăm mảnh.
– Còn vợ tao mà biết, bả… chiên xù tao luôn hay… thịt tao như tụi Tàu ăn thịt thai nhi hay thịt gái còn trinh để bổ ngửa.
Thằng em vợ phá lên cười hố hố:
– Anh mà còn rin cái lỗ rún!
Thằng anh vợ trợn mắt:
– Thằng bửa củi! Thôi tao tính vầy. Đánh cú chót theo mấy thầy tiên tri như Tintin Pino Estonia, con lợn rừng Apfelsin, con vẹt Mani bắt Hà Lan nhưng “nhà thầy bói bạch tuộc Paul” đón Tây Ban Nha. Thấy bấp bênh qúa. Con bạch tuộc đoán Đức trúng gần hết nhưng chưa biết trận này không có Đức, nó đoán có trúng không? Khó gặm lắm mày ơi! Lỡ leo lưng cọp giờ mà xuống, cọp xơi tái. Tao chơi luôn! Theo bạch tuộc bắt Tây Ban Nha nhưng Hà Lan mà có thẻ vàng trước là mình cũng thắng. Coi chừng mấy tay mafia nữa. Họ dàn trận cho dân cá độ theo con bạch tuộc. Sau đó, họ “lệnh” một phát cho thằng nào thua, thằng đó phải thua nếu không muốn ăn kẹo đồng. Tốt nhất, tao và mày đánh theo tốc độ trận. Nếu thằng nào giữ banh lâu, thằng đó ăn. Thằng giữ banh tấn công nhiều nhất thường ăn chắc như trận Hà Lan và Đức thắng Uruguay, Tây Ban Nha thắng Đức…
– Như vậy thử coi! Năm nay, em xui xẻo qúa chứ 4 năm trước, em vô mánh khá bộn đa!
Lần này, thằng bố đặt cược nguyên cái xe hơi ở Việt Nam trị giá 32.000 đô. Hắn hy vọng Hà Lan ăn thẻ vàng trước tiên. Nếu hai thằng không chịu ăn thẻ vàng như trận Đức và Tây Ban Nha gặp nhau ở Semifinal – trận bán kết, hắn mất xe. Thằng nào giữ banh lâu nhất, hắn cá liền tại chỗ và hắn sẽ ăn hai chiếc xe bù. Nghĩ đến con đường “bin” sáng sủa này, hắn phấn khởi vô cùng. Thế nhưng, hắn không biết chừng nào con vợ dữ như chằn về đây? Đã hết 4 tuần rồi còn gì! Nghĩ tới con bạch tuộc Paul, hắn nhìn con thỏ. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn lấy hai tờ giấy viết chữ “đi 6 tuần” và “đi 5 tuần” đặt trong hai cái tô đựng thức ăn cho con thỏ vì hắn chắc con vợ đi không qúa tuần thứ 6. Con thỏ ăn cái tô nào là biết ngay. Hắn chỉ cần vài ngày để “chạy tang chứng” và dọn dẹp cái nhà đang banh chành té bẹ vì mê Wourl Cup cá độ của hắn. Mấy đứa con thấy bố chơi “bùa” kỳ quái bèn xúm hết lại coi. Con thỏ trắng như tuyết bò ra chuồng. Nó hửi hửi hai cái tô. Thằng bố đang mùa hồi hộp. Con thỏ thò miệng vào cái tô có tờ giấy “đi 6 tuần” và nó… đái vào tờ giấy “đi 5 tuần”. Thằng bố chửi ầm nhưng mừng cởn. Hắn nhảy đong đỏng và kêu ầm nhà:
– Bả “đi 6 tuần”! Vậy còn 1tuần nữa. He he he… Yahooo! Yahooo!
Năm “thủ quân” thấy bố tưng tửng cũng bò ra cười. Con bé chợt la lên, mừng rỡ:
– Mommy! Mommy!
– Vậy chớ ông đang chơi cái trò gì đây hả… ả ả…?
Thằng bố bây giờ không cần “hai con mắt” cũng thấy… con bò tót có răng nanh đang đứng lù lù đằng sau lưng. “Bịch”! Con thỏ bị hắn “dớt” một cú văng vào tường còn thằng bố hóa pho tượng đá.
– Hé hé hé… hu a hu a hu a… chết con thỏ của con! Hu a hu a…
Con bò tót chĩa 2 răng nanh vào mặt pho tượng đá, hét lên lần thứ 2:
– Vậy chớ ông khùng điên cái gì đây hả ả ả ả ả…?
Tháng 7/11/2010
Ngọc Thiên Hoa