CHÙM THƠ NGOÀI TẬP 1979-1982 | NGỌC THIÊN HOA
BƯỚC TIẾP BÀN CHÂN PHÙ ĐỔNG
Ôi tổ quốc của muôn người anh dũng
Của bao nhiêu trang sử đẹp oai hùng.
Mỗi chặng đời dệt thắm những trang thơ
Như mơ ước có vần thơ lửa cháy!
Tiếng súng giặc từ bên kia biên giới
Len lỏi vào đất nước của chúng ta.
– “Hãy tiến lên!” Lời tổ quốc thiết tha
Nâng ta bước những bàn chân Phù Đổng!
Bốn ngàn năm! Lịch sử ta nóng bỏng
Lịch sử ta, chân lý một màu hồng.
Đuổi kẻ thù, ta xây lại non sông
Xây đẹp lại những hồn người hy vọng!
1979
TUỔI MƯỜI LĂM
DẠI KHỜ
Đêm nay, ta cùng gát
Ai chia ca trực, kỳ.
Đêm về khuya, khuya lắm
Mắt sao cười, đăm đăm…
Ngày mai, ai ra đi
Mà đêm ni hổng ngủ?
Nhìn em chi hoài thế
Thua rồi nghe, chớp mi!
Sáng hôm qua, ai biểu
Dự giờ Toán – cô Liên.
Để anh… trù lớp trưởng
Cô… nắm đầu em lên!
Em mà ăn… ốc vịt
Chắc anh rất… hài lòng?
Trở thù em tội ngông
Không gọi “Thầy” chi ráo!
May mà em “tủ” gạo
Bài toán hình trúng in!
Cô khen! Đừng tưởng bở
Điểm mười! Ngon ơ chưa?
Đêm nay cũng chẳng chừa
Em, mắt nheo nheo, mỉa:
“Thầy chi mà quá… bé
Ưa nạt trò, làm le!”.
Đêm nay, ta cùng gát
Cho bạn bè ngủ yên.
Mai còn ai gát lại
Cho em và cho người?
Sau đêm này, em nhớ
Mắt người như sao đêm.
Buồn buồn nhưng êm êm
Một lần đi, không lại!
Còn bao lần để nhớ
Tuổi mười lăm dại khờ.
Mai em xa trường học
Anh còn ngồi đọc thơ?
Anh có còn nhớ lại
Cô lớp trưởng hôm nào?
“Quỷ ơi!” Anh hay rủa
Tình thơ xanh gọi mùa!
1979
TÌNH SÔNG QUÊ EM
Quê em có con sông nho nhỏ
Dòng nước quanh trước ngõ
Nước xanh!
Nắng hanh!
Xanh xanh ven mương từng luống cỏ …
Con đê qua thôn làng
Tràn ngập gió quê hương.
Ôi tình sông em đó
Bao nụ hôn trong gió có tiếng ca.
Tiếng gọi tình yêu thương giục giã.
Tiếng gọi tình sông quê đồng lúa
Nâng bước chân em lên đường.
Con đường em đi đó
Có tình sông em đó
Là con đường trí tuệ.
Em đi trên đường đó
Là tìm thấy quê hương.
Em đi trên đường đó
Là tìm thấy tương lai.
Tình sông quê nhà
Mãi vĩnh viễn của ta.
Tiếng ca hòa tiếng cười
Trên quê hương đổi mới.
Cho em đi trên đường
Có con sông nho nhỏ.
Cho em đi trên đường
Tràn ngập nắng quê hương.
1979
NÀY LÀ CỦA MÁ
Này là của Má, Má xem:
– Những phần thưởng của những năm sách đèn.
Cũng không gì phải bon chen
Khi trên đường chạy con quen dẫn đầu.
Thương Má buồn giữa đêm thâu
Nên con chạy bắt niềm vui trở về.
Nhớ hoài lứa tuổi ấu thơ
Má chờ. Con đợi ước mơ: Ba về !
1979
ÔI!
Đã đến lúc sắp rời xa cuốn vở
Đen, trắng nào cũng màu giấy học sinh.
Trắng, đen nào cũng là của chính mình
Cho áo trắng, em, vươn hồn trinh nữ!
Đã đến lúc, em sắp rời chiếc áo
Dù màu chi, cũng màu áo học trò.
Dù màu gì, cũng màu áo trinh nguyên
Ôi! Nhớ mãi một thiên đường tuổi ngọc!
1979
HẠNH PHÚC NÀO CÒN?
Má ơi! Con đã lớn hơn chưa?
– Ừ lớn. Sao nghe cứ trĩu sầu!
Cứ nghe lá khóc đời hoa dại
Cứ xót đời người Mẹ khổ đau!
Mùa xuân ai giấu mà đông lại
Cho Má tôi nằm đêm, tái tê…
Ba tôi, ai bắt? Tôi thù hận
Giữa thế giới này, tôi cút côi!
Còn bao nhiêu trẻ đang côi cút
Ai đã bày ra chiến tranh này?
Tiếng súng mở đầu thay tiếng pháo
Để người giết bạn chẳng run tay!
Mười sáu! Bảo rằng tôi đã lớn
Căm hờn, nuốt hận cũng đành thôi!
Chỉ thương mẹ của tôi đang khổ
Hạnh phúc nào còn khi đất nước chiến tranh!
1980
ÔI 16 TÊ TÁI…
Em vào mười sáu!
Nghe rộn rã…
Biết buồn, biết xót tháng ngày qua…
Em vào mười sáu!
Mùa xuân đã
Đi ở phương nào…
Xa… rất xa…
Em vào mười sáu!
Hồn trinh nữ
Trái cấm sầu mơ khép lá buồn!
Sao như hồn bỗng đau thương mãi
Tê tái khi chiều đến, nắng phai!
Tháng 10/3/1980
BIẾT TÌM ĐÂU
NGÀY SAU!
Từ giã áo thư sinh
Rời xa mái gia đình.
Chinh chiến vào đất mẹ
Con trẻ lại lên đường.
Chinh chiến! Ôi hai tiếng
Gieo nỗi niềm sầu đau.
Cho người còn ở lại
Biết tìm đâu ngày sau!
Mẹ ơi! Đừng buồn nhé
Thương mẹ ngày vất vả!
Sương nhuộm áo chiến binh
Một lòng cho đời lính.
Từ giã áo thư sinh
Người yêu còn chờ đợi?
Hay đã sang ngang rồi?
Vì cuộc đời gió bụi
Không ngày về, em ơi!
1980
NỖI BUỒN TRONG TÔI
“Đi về đâu hỡi em
Khi trong lòng không chút nắng…”
Ai đã hát cho hồn tôi trống vắng
Để ngày mai, tôi chẳng lối đi, về!
Đi về đâu khi trời chiều buông cửa
Đời đã chia hai nửa: Nắng và mưa.
Như chia lại nỗi, buồn, vui, sướng, khổ…
Ai cũng có phần, có chỗ ở ngày sau.
Tuổi con gái tóc ngắn, dài buồn mãi
Khi lớn lên đã mang nỗi đoạn trường.
Khi biết yêu là yêu rất mê say
Rồi mang lấy chua cay trên đường chạy!
Đi về đâu, chạy về đâu, không lối
Buồn trong tôi năm tháng ước mơ gì?
Ai hát mãi cho lòng không giấu nổi
Những giọt buồn nóng hổi rót từng đêm!
1980 (Nghe Trịnh Công Sơn)
ÁO TRẮNG QUÁ!
XIN AI ĐỪNG VẨY MỰC
Em áo trắng mang tâm hồn ngây dại
Nét hình hài chưa vướng bụi trần ai.
Em trinh nguyên không khuê các, trang đài
Em hiền dịu, nhẹ nhàng.
Ôi! Khả ái!
Em áo trắng trong khu vườn hoa mộng
Loài bướm ong chưa có lối vào trong.
Em chưa say trong giấc hương nồng
Em là nhụy cành hồng ươm sức sống!
Em áo trắng, áo học trò ngây dại
Giữa sân trường làm tê tái lòng ai!
Mái tóc huyền vẫn ôm lấy bờ vai
Hương quả ngọt trái đời, chưa ai hái!
Em áo trắng mang nắng hồng trên má
Mang mùa xuân hương cỏ lá ngoan hiền.
Mắt em cười đổi lấy những phiền ưu
Áo em trắng!
Xin ai đừng vẩy mực!
Tháng 7-1981
XIN CHO NHAU MÃI MÃI…
Em như con chim nhỏ
Bay đi tìm chỗ trọ
Lạc loài trong đêm khuya!
Anh như con bướm xanh
Bay quanh khu vườn nọ
Lạc loài trong rừng hoa!
Em như bông hồng nhỏ
Bông hồng không xanh, đỏ
Mọc giữa đời trắng tinh!
Bướm xanh cùng hoa trắng
Vờn trong nắng chập chờn
Xin cho nhau mãi mãi
Suốt đường dài có nhau.
1981
CHỈ CÒN TA VỚI BÓNG TA!
Không ai đưa tôi ra bến xe
Để chân tôi lặng lẽ bước giữa hè.
Phượng về rực thắm.
Thôi, chào nhé!
Ve khóc người đi rưng rứt lòng.
Người đã quên rồi có phải không?
Để hạ chưa tàn đã đến chiều đông!
Để nặng trĩu lòng mỗi khi từ giã
Để chỉ còn ta với bóng ta!
Ai có còn nhớ tôi khi xa vắng
Nắng có còn lưu luyến những hàng cây?
Chiều hè buồn cho mây trắng lặng bay
Cho tình ý lại say màu huyền thoại!
Hè 1982
CÒN ĐÂU MÀU LÁ!
Em là cô bé hay hờn dỗi
Lắm đổ thừa, đổ tội cho anh.
Em là cánh lá hoa đồng nội
Không tội tình vội nở trong anh.
Để một chiều cánh thật mong manh
Run rãy khép giữa trời sương lạnh!
Anh đã bên người, đang đưa dâu
Cho dỗi hờn ngày xưa, còn đâu!
Cánh lá những chiều mưa, xơ xác
Hoa sầu đồng nội cũng xác xơ!
Pháo nổ…
Anh về bên người ấy.
Lạc loài…
Hoa dại chỉ mình em!
Sân trường cát bụi như còn đấy
Cánh lá ngày xưa?
Nay còn đâu!
1982
ĐẤT TRỜI THAY NHỮNG LỜI RU…
Đừng thèm thức giấc
Mặc cho mưa mù trời.
Mặc cho sao rơi, gió giật
Giấc ngủ đưa em về với đất.
Đất cuối xuống hôn
Đất ngồi dậy nâng em.
Đất bên em không hận thù
Không mang em vào một cõi âm u…
Đất trời thay những lời ru
Để em với trái mù u gọi lời.
Ngủ đi! Quên những thế, thời
Quên câu đen bạc, quên lời vấn vương.
Mưa mù, gió bão muôn phương
Để em hôn đất mà thương kiếp người!
1982
NGÀY XƯA – NGÀY SAU
Quê hương dấu yêu! Là nơi có Mẹ
Vất vả nhiều hơn khi vắng Ba.
Nỗi đau xưa dễ gì quên lãng
Gánh nỗi đoạn trường phải riêng mang!
Vườn cây chắc lá sầu rụng hết!
Người trồng cây chưa ăn quả đầu mùa!
Ba ơi! Sao số người ngắn vậy
Để Má sầu, thao thức suốt canh thâu!
Quê hương dấu yêu! Là nơi có Mẹ
Ngồi nghe Má kể chuyện “Ngày xưa…”
Má đã gặp ba, rồi ly biệt
Đời con rồi chẳng biết ra sao!
1982
CHIỀU CUỐI THU
Chiều cuối thu về buồn ngây dại
Lá vàng thênh thang bay tê tái…
Giọt sương buồn long lanh đôi mắt nai
Chiều cuối thu về cho buồn lòng ai!
Tháng 8-1982
MỘT THOÁNG NGẬM NGÙI
Gió chiều nay thổi về bao nỗi nhớ
Vào hồn em ươm lấy những ước mơ.
Ôi! Xót xa hằn lên tuổi ngọc ngà
Đời áo trắng sao mà buồn muôn thuở!
Gió khẽ ru em về tuổi thơ
Thời bé nhỏ một đi không trở lại.
Ôi còn đâu chuỗi ngày còn thơ trẻ!
Gió từng chiều vò nát những ước mơ!
Gió chiều nay chui chi vào trang vở
Thoáng ngậm ngùi…
Em cuối mặt buâng quơ…
Một ánh sao lạc lõng cuối chân trời
Đôi tay ngắn!
Em làm sao với tới?
Gió chiều nay nhớ gì?
Người yêu hỡi!
Gởi về em một chút ít đắng cay
Để em qua những phút hương say…
Và đánh thức con Người em sống dậy!
1982
CHỜ TÀU
Xình xịch…
Tàu vào, tàu ra…
Qua ga Quy Nhơn – Diêu Trì.
Dân thường và dân buôn bán
Sang, hèn cũng chuyến tàu đêm!
Chờ tàu, chờ đến bao giờ
Sớm – trễ, đi – về như mơ.
Chuyến tàu đêm như không thể
Cho chung hai kẻ song hành!
Chờ tàu em hay tàu anh
Hãm phanh hay tàu tăng tốc?
Tàu đi cho người bật khóc
Tàu về cơn lốc qua nhanh!
Ga Quy Nhơn, Tháng 6/1983
CHÌM HƯ VÔ
Đưa mày ra ga nhỏ
Chẳng có ngày gặp nhau!
Tao – mày cùng xấu số
Lộn chỗ để dừng chân!
Mày nhận phần thua thiệt
Phải giả biệt bạn bè!
Báo hại mày: Sức khỏe
Có dè mày: Bệnh tim!
Tao đi tìm ảo mộng
Như sáo ước sổ lồng.
Chỗ này… vòng thòng lọng
Đừng hòng trói chân tao!
Nhớ mày biết là bao!
Những chiều nao bảy đứa
Tán ngẫu dưới gốc dừa
Đêm nghe mưa gõ cửa
Hát những bài tình xưa!
Đưa mày đi, tao… cười
Để lòng thôi xa xót!
Muốn nói lời dịu ngọt
Sợ chót lưỡi đầu môi!
Chỉ một tháng gặp thôi
Mà đứa hờn, đứa dỗi!
Đứa mang tình nông nổi
Đứa cuộn mình lẻ loi!
Thị Trang giờ nơi nào
Diễm Trang ở chốn nao?
Quốc Hưng cao bay chạy
Tận vùng trời Liên Xô!
Thiện giờ ở nơi mô
Gia vẫn không rõ chỗ?
Lũ chim chiều về tổ
Bọn mình chìm hư vô…
Tháng 12-1982
(Cho Lui, cho bảy đứa đội HSGV tỉnh PK)
NAM TĂNG
Núi và núi.
Người và người.
Năm tháng khóc cười ta – người và núi.
Ta thèm nước trong mát lành của suối
Thèm một lần hóa đá với Nam Tăng.
Rừng ơi!
Một lần chúng ta ghé thăm
Quà tặng cho nhau một đời… sốt rét!
Cuốc đất phồng tay, nhổ mì chóng mặt
Bữa cơm canh bầu: nước suối với muối đâm.
Mây ân cần ghé lại với bóng râm
Mưa bụi rắc hạt thầm và hạt mặn.
Tiếng bạn cười vô tư, ta cay đắng
Lòng lặng buồn khi biết sắp chia ly.
Nam Tăng núi non điệp trùng xanh màu tri kỷ
Buồn vui theo một kiếp sinh viên.
Thời buổi nghèo nào sống được kiếp Tiên
Đời vạn tuế cũng phiền thân khốn khó!
Núi và núi.
Người và người.
Năm tháng khóc người đi – về thân cỏ
Kẻ ở, người xa, mất còn không ai rõ
Tháng ngày đi trên lá nhặt tiếng cười!
Lao động Nam Tăng, năm thứ nhất -1982
CHO NGƯỜI CHO AI
Em về trong mưa bay
Gió chiều nay thật hiền.
Ai đi lòng lưu luyến
Lênh đênh ngoài khơi xa…
Tôi về trong đêm nay
Thắp hương suốt những ngày.
Cho người ngoài biển rộng
Tới từ bờ mênh mông…
Tôi đi tìm ước mơ
Cho mùa xuân về mãi.
Cho đời say hương dại
Cho người người thương nhau.
1982
MỘT LẦN BIẾT… BƠ VƠ…
Tôi lặng bước tiễn em về hiu quạnh
Trời tang thương, em để lại cho anh.
Cây vẫn xanh mà lá đã xa cành
Bơ vơ bước, nghe lòng se sắt lại!
Tôi lặng bước tiễn em về, tê tái
Chút ân tình ngày cũ chẳng hề phai.
Trời không thương nên chia rẽ cả hai
Cho gót nhỏ, dịu dàng, em đi mãi…
Rồi từng chiều, gió sầu khêu nỗi nhớ
Từng bờ vai, từng sợi tóc, mắt thơ…
Em đi rồi mang hết những giấc mơ
Cho kỷ niệm chợt ùa về, réo gọi…
1982
[yourchannel user=”Nguyễn Tuấn” search=”TÌNH SÔNG QUÊ EM”]