THƠ CA

BÔNG HỒNG NỞ MUỘN – NGỌC THIÊN HOA

Tôi gặp em vào một ngày cuối đông
Gió lạnh đập vai em
Từng cơn đau, rát buốt!
Em vừa chia tay
Một người tình mùa đông quen thuộc
Buồn dâng lên mắt. …

Tôi mở rộng vòng tay
Chở che em suốt tháng ngày giá lạnh.
Em trồng một cây hoa hồng
Em bảo:
“Ngày nó nở
Em đi lấy chồng”.
Tôi cười:
”Em có lấy…anh không?”
Vậy mà thương nhau.

Một ngày hờn vì chuyện không đâu
Tôi nhắc chuyện những ngày đầu quen biết…
Em đau quay quắt
Tôi hả lòng!

Một ngày tôi về
Nhà vắng như đêm đông.
Em đã bỏ tôi đi
Tôi vẫn lỳ cơn vu vơ hờn giận.

Hoa hồng mùa đông
Ngủ vùi trong mưa giông.
Tôi chợt nghe lòng
Thương yêu, da diết nhớ:
Những ngày em đi trong mưa
Đi học, đi làm và…
Yêu người ấy!
Người ta ruồng rẫy em vì em vẫn vậy:
Thích trồng hoa hồng
Thích đi trong mưa giông…

Tôi bỗng thấy bờ vai tôi lạnh giá
Thiếu tháng ngày
Em mượn trút… đau thương!
Tôi bỗng dâng một nỗi thật chán chường
Trống vắng quá em!
Ngày tháng dài vô vị!

Sáng ra
Chợt thấy một nụ hồng
Nở muộn sau mùa đông.
Chạnh lòng.
Tôi gởi gió:
”Hồng nở rồi em!
Em lấy chồng.
Em có lấy anh không?

Tháng 9/12/2006
Ngọc Thiên Hoa

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button