VĂN TẾ VONG HỒN THIÊN TAI – BOM ĐẠN
Hỡi ôi!
Trời chùn
Đất lở.
Cỏ cây cụp đầu
Trời đất ngừng thở!
Sáng bình minh, bầy chim chuyền hớn hở
Chiều tắt nắng, cánh nhạn rụng tơi bời!
Xót kiếp người, trên, bom đạn tả tơi
Thương nhân loại, dưới, sóng thần tơi tả! …
Mưa nước mắt chảy xuôi dòng lã chã…
Gió khô môi ngừng ngược lối tan hoang!
Oan khiên đó:
Kẻ giàu, người khó, thiêu mình trong lửa đỏ vô tình
Loài ác, loại hiền, ném xác tận bờ xanh bạc nghĩa!
Kìa mấy kẻ cãi cha, mắng mẹ, thắm thía gì chữ “hiếu” ở bên kia.
Nọ bao người tôn đất, thờ trời, sâu sa bấy từ “nhân” sang phía nọ!
“Ngu mục hỗn châu“, Phật tâm thiện vội lắc đầu chối bỏ
“Bất thành họa hổ“, Chúa hải hà đành quay mặt làm ngơ!
Hồn những ai?
Có bốn hạng là vàng, đen, trắng, đỏ
Từ năm loài Á, Úc, Mỹ, Âu, Phi.
Kẻ chết bởi máy bay đâm.
Người tiêu vì bom đạn nổ.
Vi trùng mới, cũ lờn thuốc, cười hỉ hả, sống nhăn răng.
Khối óc cựu, tân say men, khóc hù hu, nằm trắng mắt!
Ôi thôi!
Tử thi la liệt, chưa kịp tan mùi ở Pennsylvania, New York, Washington…
Thây chết sập sình, chẳng chi thoát khí nơi vùng Vịnh, Pakistan, Irac!
Vũ trụ Nasa, phi hành gia tan xác bởi nổ tàu
Whole World quốc tế, bác y sĩ bấy thây vì vi khuẩn!
Động đất Tokyo, bão lụt lan tràn vào Châu Á, Châu Phi
Khủng bố Mascova, bom rơi tứ phiá tới Châu Âu, Châu Mỹ!
Tsunami – Disaster bất ngờ đe thế kỷ
Sóng thần thiên tai bao xuất dọa loài người!
Rùng rợn thay! Sóng ập vài giây… cuốn trăm ngàn nhân mạng
Hoảng loàn bấy! Mưa tràn nháy mắt… trôi bách vạn nóc nhà.
Từ Indonesia qua Thailand đặc đầy tiếng khóc
Đến Srilanka tới India khan hiếm nụ cười!
Ôi!
Tre già, măng mất hỡi nhân sinh ”thất thập cổ lai hy”
Mất bạn, lạc bầy ôi kẻ sống ”hữu tuyết trung tống táng”!
Đâu trọn lời “thệ hải minh sơn”!
Nọ đầy nghĩa “răng long tóc bạc”!
Tan tác sóng trào, ngăn cách kẻ dương gian
Bập bềnh nước nghẹn, xẻ đôi người địa phủ!
Thân đây, bóng đó mà giờ này đã vạn thuở âm u
Xác ấy, thây đây lại tới phút ấy nghìn thu vĩnh biệt!
Biết chăng là kẻ vừa “ấn tứ vinh quy”?
Nào đoán có ai mới “tương phùng bình thủy”?
Những tưởng “khởi phụng đằng giao”
Nào hay “bất thành họa hổ”!
Xác lấp chật hầm: “trường nhất nhật chi cửu hồi”
Thây dồn đầy huyệt: Ruột đau thương tận chín chiều!
“Nhược tuế đại nạn” chết đói khô, cuốn chiếu mà chôn
”Thủy thần tác nghiệt” tiêu no nước, trùm chăn để lấp!
Bỏ đời nhanh quá không đợi câu “bồn phú chi oan”
Từ kiếp vội vàng chẳng chờ chữ “núi mòn biển hẹn”!
Thôi thôi!
Xem thấy nghẹn ngào
Ngẩn nhìn se xót.
Chiếc khăn trắng che ngang hư vô khóc: ”Đi không trở lại”
Manh vải đen chắn giữa ảo ảnh than: “Xuân bất tái lai”!
Đời khổ ải, đời tai ác, thiên tai
Sống tạm bợ, sống ngán ngao, dịch họa!
Miệng biển no nê, ác hải thần đã chắc gì thỏa mãn
Mồm đất ứ nự, hung thổ địa đâu mà đã từ nang!
Hồn ma trẻ dật dựa khóc than, lang thang trên ngàn tìm mẹ.
Bóng quế con bơ vơ rên xiết, mãi miết dưới biển kiếm cha!
Mẹ già đau đớn.
Con trẻ xốn xang
Chim đó lạc tổ.
Nhạn kia lìa đàn!
Ôi!
Cây cỏ úa tàn.
Gió mây lãng đãng…
Đốt đóng giấy vàng thay tiếng khóc than.
Châm cây hương trầm thế lời sầu tủi.
Đất hỡi! Trời ơi! Năng thủ hẹp sao ôm mòn chữ “hận”
Trời ơi! Đất hỡi! Bước chân gầy cố níu mỏi chữ “sinh”!
Đời phù vân, tình nghĩa cũng phù vân
Kiếp bèo bọt, nghĩa nhân như bèo bọt!
Ngẫm rằng:
Cửa thiên đàng vẫn ”mở” đón người ngay
Đường địa ngục còn “khai” chờ kẻ quấy!
Đi mây, lội gió, cõi trần gian cũng thấy chốn thiên đàng
Xuống biển, trèo non, non trần thế đã xem nơi địa ngục!
Vậy thì:
Đã đắp một chăn, trắng, đỏ, vàng, đen hãy xem là bè bạn.
Từng ngồi đôi chiếu, Âu, Mỹ, Á, Phi coi cũng đã ruột rà!
Cho nên:
Nội lòng bức xúc, mẹ cóc… lóc tận hóc, nghiến răng kêu: ”Your God is a blind God“, mồ cha!
Tâm ruột xốn xang, cha bò… dò lên gò, vò tóc thét: ”Your Buđa is a blind Buđa“, mả mẹ!
Bất đắc kỳ tử còn chi suy nặng nhẹ
Hồn ma yểu thân chớ vội nghĩ trọng khinh.
Nhanh nhanh mà hóa kiếp
Lẹ lẹ để đầu thai!
Hương bái!
Tháng 1/1/2005
Ngọc Thiên Hoa