TRƯỜNG CA ”XIẾN TÓC”
Bông hoa đem tế mộ phần
Hình như hoa cũng bần thần, phân vân:
– Người – Ta dẫu chẳng nợ nần
Nhưng phân tốt, xấu cũng phần của ta.
Một người từ buổi can qua
Bơ vơ lưu lạc chưa ra giống người.
Chữ nghĩa dở khóc, dở cười
Trích ngang lý lịch: Nửa người, nửa… ma! …
Giã từ kiếp sống phồn hoa
Kiếm tre, giày cỏ điêu ngoa lên đường.
Vung gươm tơi tớt chiến trường
Ngỡ mong báo chúa, chẳng lường vạ tên!
Đêm nằm đắp chiếu mà rên:
“Đói kêu tên tớ, no quên mẹ thầy!”.
Thói đời lẽ ấy, xưa nay
Cổ kim đã vậy, đời này khác sao?
Tiếc rằng ngọn sóng dâng trào
Phủ lên bờ cát hòng… đào huyệt ai?
Khuất Nguyên ”bất khả tái lai”
Tư Mã Thiên cũng… bái bai chữ Tình.
Quẩn quanh cơn gió bên mình
Câu thơ Lý Bạch, bóng hình phù du!
Trăng tà còn mấy mùa thu
Gọi hồn Bá Quát về ru với đời.
Kiếp thân ai đã gọi mời
Mà bao con vật dưới trời, bỗng… câm?
Hạt mưa sao xóa lỗi lầm
Một thời mở cửa như nằm… chiêm bao!
Chu Du mượn gió đốt Tào
Khổng Minh, chữ lấy máu đào họ Chu.
Tình người là sợi dây đu
Duyên Anh học xiếc để bù… phế nhân!
Bao Công luận án như thần
Là nhờ mặt lọ một phần đó thôi!
Những người bạc trắng như vôi
Không họ Mã cũng thuộc nòi Sở Khanh.
Ấy là mưu sự… tài lanh
Máu ai dư ngậm phun… tanh mặt… mèo.
Nực cười cho gã Chí Phèo
Thích nằm ăn vạ chớ nghèo chi mô!
Dao say nhè mặt cứa vô
Tỉnh ra mới thấy ngây ngô phận bèo!
”Khổ nhục kế” lắm người theo
Mao Toại, Hàn Tín lái lèo, luồn trôn.
Hận đời, bóp cổ… ngụ ngôn
Nhét vào kho chữ gởi ”Hồn” văn chương.
Bồn chồn giấc mộng ”Quân – Vương”
”Mặt trời” ảo tưởng ” hạt sương” bụi đường.
”Trái tim mắc cạn” chiến trường
Mượn lời ”Cái thớt” chán chường tấm thân.
Tim mình… làm đẹp… móc dâng
Tặng người ”Hoán vị” ân cần chút thương.
Vũ Như Cẩn – vẫn như thường
”Nỗi buồn của lá” tìm đường rụng rơi …
”Củi than cùng rét” người ơi !
”Lời con xiến tóc” hỏi trời: ”Tóc đâu?”
Trời cười: ”Còn mỗi sợi râu
Xén đi mà để mưu cầu lợi danh”.
”Sát Phật” lòng nỡ sao đành
“Vừa đi vừa… sợ” hóa thành… linh miêu!
”Trái đìều” lộn hột cà khiêu
”Được chơi với kiến” còn… khều nọ kia!
Đưa thân thiên hạ… bắn bia
Xỉa nhầm ”Con Ếch thi ca” ộp oành…
Kiến con còn phá được thành
Lá xanh ai gắn ngược cành. Thiện tai!
Tượng đài một bức mỉa mai
Dựng lên vĩ đại thờ ai? Khôi hài.
Puskin nào biết cành gai
Xuyên trang thơ những hình hài khổ đau .
”Động, Tĩnh” mà ”Lạy bùn” mau
”Củi, hoa”… còng trước cũng sau gài chờ!
Thế thời, tráng sĩ nào ngờ
”Tập đi” như trẻ ngây thơ buổi đầu
Thơ – Đời tàn, nở trên… cầu
Đời vào Thơ hóa cơn đau… dạ dày!
Cũng là đáng kiếp… ăn mày
Xin chi chữ ”Thật” có ngày mang gông.
Cho chừa cái tội làm ngông
Không phân lớn nhỏ, chẳng hòng thấp cao!
Người ta quan chức đương trào
Xênh xang mũ mão mà nào nể nang.
Nguyên Hồng mới ”trẩu”, vội vàng
Chen ngang câu chữ hai hàng lệ rưng…
Bứt dây nào biết động rừng
Ngược đời mới bị dây thừng cột chưn.
Oan hồn xem cũng… người dưng
Cớ chi ”văn điếu” thẳng thừng một chương!
”Cây đàn” đắng những đoạn trường:
Đồ chơi có thịt, người gầy trơ xương!
”Đêm viết Kiều” vướng tang thương
Một chương xám xịt, bít đường tương lai!
”Một mình tôi một đường dài”
Lằn roi lịch sử quất ai vô hình?
– ”Quất ngay vào chính bóng mình”
”Đức Phật Di Lặc trả lời chúng sinh”.
Con người nào phải… cầm tinh
Mà bông hoa đẹp lại nhìn héo hon?
Loại người võ đoán, đáng đòn
Không phân thời thế, đánh mòn roi da!
Xem này, ta chỉ phân qua:
(Vì bài ”Hịch tướng sĩ”, ta… thuộc làu!!):
– Như ngươi cơm gạo đâu ăn
Bổng lương ai cấp, cái khăn đâu dùng?
”Cha Hồ là vị cha chung”
Không anh em cũng là cùng đồng hương.
Nay ngươi nhiễu loạn cương thường
Biểu dâng tới… Bộ giễu phường… Giáo sư!?
”Ly thân” cho đánh mặt nư
Ai làm cá để nhà ngư (ngươi) hóa cò!
Người ta viết sách dạy trò
Sao ngươi hổn láo vào… mò cái sai!?
Bàn tay ngón ngắn, ngón dài
Đất trời mưa nắng, ngắn dài chông gai.
Người ta ốm mập khác ”size”
Huống gì từ ngữ có sai mấy bài.
Ta đây tiên đoán một mai
Lỡ ngươi mà ”trẩu” có hai vấn đề:
– Một là: Trời… khóc dầm dề
Hai là: Trí thức, họ… cười hả hê.
Đốt nhang, tế bái… sướng ghê
Một đời người họ chỉ chờ hôm nay!
Người ta bậc… cố nội Thầy
Mà người thẩy họ vô lòng bàn tay.
Diêm vương phán tội ngươi ngay:
– ”Thằng thày lay sự phải đày địa lao”.
Ai bảo ngươi… gáy thài lai
Tiếng gà báo sáng… bực tai kẻ lười!
Hồn oan, ngươi ráng ngậm cười
Làm tờ cáo trạng, lưới trời phải… bung.
Anh hùng lỡ bước đường cùng
Dương cung… xạ tiễn, thằng khùng… nốc ao!
Chửi bạn gặp súng, bỏ đao
Chén cơm của họ, ngươi cào được sao?!
Cấp trên có bạc ngươi nào
Thơ ngươi, đài, báo họ… ào ào đăng.
Quan chức ngươi đã từng… thăng
Thưởng ban từng có, đãi đằng từng ăn.
Dẫu phiền hối lộ lăn tăn…
Cuội không nhờ nó, Cuội… thăng cung Hằng.
Cho dù ”thừa gió, bẻ măng”
Quỷ thần nào có… bẻ răng bao giờ?
Thiên lôi có đánh cũng chừa
Con ong nó đã ”chích”… ngừa ngươi chưa?
Lưới trời lồng lộng mà… thưa
Hay chưa Tôn Tẩn mắc lừa Bàng Quyên!
Hãy nghe ta một lời khuyên:
– Tu tâm để đức mà truyền trăm năm.
Chuyện trùn ủi đất âm thầm
Qua đông, xuân ấm nẩy mầm lá xanh.
Con nhện giăng lưới mong manh
Đem danh văn sĩ mà tranh với đời!
Thi thư xảo bút tuyệt vời
Xem trong còn thiếu chút lời văn hoa.
La làng là kiếp quần thoa
Làng… la hóa tục điêu ngoa cổ truyền!
Chớ mong chờ nước lật thuyền
Thuyền bằng núi đá, khiên dời về đâu?
Thương người kiếp khổ bắt sâu
Nên con gõ kiến nó rầu rụng… râu!
Kiếp thân làm cội cây cau
Cho trầu quấn lấy dứt cầu lợi danh!
Chân thành ta dành một trang
Xót thân “cái thớt”, thế gian mấy người!
Mạng còn là phước mười mươi
Phước còn nên mạng mới cười thế gian:
Ăn lộc Chu chớ phủi ngang
Thả trâu ăn cỏ, giở màn mù đui.
Chửi người côi cút tới lui
Lầm bầm trên giấy, khóc vùi bên trong.
Con vật chống lạnh nhờ lông
Con người nhờ mỗi cái… mông đỡ đòn!
Trách con Xiến Tóc lọt tròng
Xén lông còn xén… cái mông con người!
Khi ngươi là bó hoa tươi
Trên bàn thờ một kính mười cao sang.
Hoa tươi thành nhúm hoa tàn
Ta làm con bướm đưa đàng cho ngươi.
Than ui! Hàn Dũ số xui
Mạnh Hạo Nhiên cũng phải vùi gió mưa!
Di, Tề no ít, đói thừa
Oan tình Lý Bạch nắng mưa rửa chùi.
Mấy dòng ta gởi cũng… ”chui”
Hương hoa khấn bái rồi… lui ra liền.
Nếu xem mà khỏa ưu phiền
Coi như uống đặng thuốc tiên không tiền.
Ong ngựa chích ngã trâu điên
Còn con ong mật, đâu điên chích người?
Ong bay nhặt nhạnh hoa đời
Cho người ăn mật mà cười với nhau.
Tháng 10/01/05
Ngọc Thiên Hoa
*(Những bài thơ của TMH in nghiêng, đậm)