THƠ CA
PHÙ PHIẾM
Ta đã đi gần hết đoạn đường đời
Phía trước mặt xóa nhòa thời xuân sắc.
Ngoảnh nhìn lại đằng sau trong khoảng khắc
Mới thương mình chỉ nhặt nhạnh hư vô!
Đêm lặng lờ vật vã với sóng xô
Ngày vá víu vết thương lòng giông tố.
Nghe hơi thở tình yêu đang cuồng nộ
Bàng hoàng, mây đổi chổ kiếp phong trần!
Tình phù phiếm lỡ bao lần vương vấn
Đành hóa thân trong một cõi vô thần.
Chân hụt hẩng từ vết thương bụi phấn
Tim nghẹn ngào nhịp đập khóc cố nhân!
Nha Trang, tháng 1/1/08
Ngọc Thiên Hoa