CHÙM THƠ MÙA THƯ – NGỌC THIÊN HOA
VÔ VÀN
Có phải em, mùa thu
Ru ta trong sắc vàng xanh đỏ?
Cho ta một lần dỗi hờn như trẻ nhỏ
Khi gió vô tình đưa mây khuất trăng thu.
Muốn nói cùng em lời yêu khi đêm ngủ …
Mơ hôn dịu dàng biết có đủ không em?
Trời cao thêm trong tình thu quyến rũ
Sắc xanh vàng lả tả phủ ngoài sân!
Có phải em, mùa thu?
Ta bâng khuâng
Tìm kỷ niệm trên dòng sông quên lãng…
Kiếp mây ngàn, ta một đời lãng đãng…
Em – mùa thu!
Ta yêu đến vô vàn!
Tháng 9/16/2004
Ngọc Thiên Hoa
GIỜ ĐÂY XA CÁCH
Mùa thu cũng sẽ qua
Như cây cũng sẽ già.
Và trang thư ngày cũ
Cũng vàng theo mùa thu.
Từng chiều nghe gió hát
Những xót xa
Từng chiều nghe lá rơi
Lòng tơi bời
Ngày cũng về
Chìm khuất dưới mưa rơi…
Mùa thu cũng sẽ qua
Mang theo em, chiếc lá.
Thả vào cõi xa xăm…
Giờ đây xa cách lắm
Tình đã lỡ trăm năm
Con tim với lỗi lầm
Đập từng tiếng nghẹn thầm.
Giờ đây xa cách quá
Thư ngày cũ xanh xao.
Bờ môi em khát khao
Cơn mưa một thuở nào…
Tháng 9/30/06
Ngọc Thiên Hoa
THÁNG MƯỜI
Trời tháng mười
Mưa không ngưng tiếng khóc
Trời tháng mười nhớ thuở em nằm nôi…
Mẹ sinh em dưới cơn mưa tầm tã
Mưa trên mái nhà
Rớt xuống những xót xa…
Mùa thu đi qua
Còn có ngày trở lại.
Em qua tuổi thuộc bài
Năm tháng đã rời xa…
Cây không lá
Ngày mai, cây có lá
Em đánh rớt đời mình
Tuổi trẻ cũng trôi qua…
Mưa tháng mười
Nhớ một ngày lũ lụt…
Chiếc bè chuối theo em
Chèo nước xoáy bã bời.
Nước rút xuống
Con chuồn chuồn bay lượn
Em theo mẹ ngồi hứng cá ở bên mương.
Tháng mười mưa bay
Tháng mười tuyết trắng.
Nắng lưa thưa
Chưa đủ má em hồng!
Tháng mười về
Đông xa xót bàn tay
Tuyết trắng hay mưa bay
Cũng thương thời xưa ấy!
Tháng mười mưa…
Tháng mười làm thức dậy.
Một niềm vui
Đã chết thuở ngậm ngùi…
Tháng 10/15/06
Ngọc Thiên Hoa
SỮA TRĂNG
Triệu năm đất sống âm thầm…
Một đời dễ được trăm năm
Mấy người?
Hoa tay
Mưa nắng vẫn tươi.
Hoa người
Không nắng
Chỉ… cười bóng râm!
Ngày, đêm kế tiếp ghé thăm
Đưa con trăng khuyết đến rằm lại to.
Buồn ai?
Cau rụng chiếc mo.
Cho lời cổ tích… kéo co với đời.
Thu tàn trên lá tả tơi
Mây qua tóc Mẹ
Mềm lời hát xưa…
Mưa se sắt, thắt lá dừa
Thả con đò nhỏ
Mẹ đưa tiễn lòng…
Trăng về
Nghiêng bóng trên sông.
Tròn trong tay Mẹ tuổi hồng của con.
Trăng tròn đời Mẹ đã mòn
Trăng non ngày ấy
Hóa con
– Trăng tròn.
Thời gian té sấp trên non
Chiều thu tắt nắng
Đêm còn ngóng theo…
Trăng tròn lơ lửng
Ai treo?
Mà rung chẳng rụng
Mà khèo chẳng rơi?
Hóa ra,
Trăng sáng cho đời
Soi dòng sữa Mẹ ầu ơi… nhớ hoài…
Sữa trăng lấp lánh tóc mai
Nuôi con qua tháng năm dài cút côi.
Nay trăng – sữa Mẹ – khuyết rồi
Thương thời trăng khuyết ru hời
Mẹ ơi!
Tháng 10/31/06
Ngọc Thiên Hoa
TRĂNG THU NHỚ MÁ
Đã bao lần trăng thu về
Rộn rã tiếng trống Lân…
Tuổi thơ con ngại ngần…
Hiện thân qua mùa thu ký ức…
Chị em con – tuổi thơ
Đứa chưa vừa trăng non
Đứa chưa tròn trăng mười sáu
Má tuổi ngậm ngùi nên tóc bạc màu son!
Mấy má con ngồi ngóng bóng trăng tròn
Con ngơ ngác hỏi:
”Trăng ăn gì, to thế?”
Trăng suốt kiếp, trăng thề
Trăng mắc nợ.
Trên sông đời
Trên bến chợ
Người qua…
Má cười…
Thương con
Như trăng tròn một thuở
Ngày xưa, bà ngoại còn nhai trầu!
Con cười như trăng thu nghiêng ngửa
Ngày nay, Má đã… ngày xưa…
Những chiếc lồng đèn đong đưa ngọn nến
Đưa con về bến Má đợi bình minh.
Trăng tròn chi rồi khuyết mảnh trăng tình
Trời vui đó rồi lặng thinh… khép cửa!
Ngày nay chi mà những xưa như nhát cứa
Trăng thu này
Thu nữa
Sẽ… ngày xưa…
Tháng 10/06/06
Ngọc Thiên Hoa
(Trung Thu)
CHỚM THU
Mưa từng hạt dịu dàng đi trên lá
Nhẹ nhàng rơi lấm tấm trước hiên nhà…
Mùa đổi mùa, mây loang loáng hơi sương
Từng khóm cúc vườn ai chờ tung cánh.
Hiu hiu nắng đưa gió về se lạnh
Cuốn vào tim từng nỗi nhớ vô vàn!
Xanh xanh trời, mây dệt trắng trang thơ
Thảng thốt tiếng ngỗng trời vang nức nở!
Nghe hơi thở thời gian hờn trên vở
Chiều bơ vơ sóng sánh giữa đôi bờ.
Ngày nhuộm sắc hoàng hôn nơi xứ lạ
Đêm lá vàng rơi nghẹn lối quê xa…
Gởi về đâu?
Kỷ niệm chẳng người qua
Nghe trời đất xót xa cùng cây cỏ.
Chiều nắng thấp, âm u con đường nhỏ
Hồn ngập đầy cỏ úa gió heo may!
Tháng 9/30/07
Ngọc Thiên Hoa
TRĂNG VƯỜN THU
Nhìn trăng, trăng chưa mười lăm
Nhìn em, mười sáu xa xăm thuở nào.
Nhìn mưa, mưa đá giăng rào
Nhìn em, biển bão dạt vào sóng anh.
Nhìn trời, trời vẫn màu xanh
Nhìn đời, mây kết mong manh giữa trần.
Trăng thu sà xuống thật gần
Mà em sao mới vừa gần lại xa!
Tóc xanh ai nhuộm mượt mà
Nhìn em, ta tiếc chiều qua mái đầu!
Trăng thu đưa em về đâu
Cho ta mượn một cội trầu nhớ nhau.
Lá trầu quyện với hương cau
Tóc màu dù bạc trắng đầu vẫn yêu.
Trăng thu về với trăm chiều
Em thêu cánh lá dệt nhiều nhớ thương.
Mùa về, con nhện tơ vương
Trăng thu sáng ngập cả vườn thu em.
Tháng 10/03/06
Ngọc Thiên Hoa
NỢ MỘT ĐỜI
Một người đang đứng nhìn trời
Nhìn cơn mưa chiều về bất chợt.
Những cơn mưa nguyền ai mà đổ về từng đợt
Người ta chơi trốn tìm
Người ta chạy trốn tôi.
Sài Gòn nào có gì vui
Khi trong tôi đầy một trời rối rắm!
Những sợi chỉ tay chạy về khu rừng rậm
Mang tình em, người ấy cũng âm u…
Mùa thu về trên lá
Ngủ cả ngày.
Ta ở đây
Đất trời bão dậy.
Thu về trên tay.
Thu chết ở bên này.
Lòng em thật
Ta dẫm vào vết bẩn
Em hận ta
Thu rụng lá
Ơ hờ…
Một người cuối trời nhìn con trăng bơ vơ
Ngàn năm nhận mặt trời làm chủ nợ.
Ta cũng vậy
Con trăng khờ vậy đấy
Em – mặt trời
Ta nợ suốt đời ta.
Tháng 10/03/06
Ngọc Thiên Hoa
HÀ NỘI CUỐI THU
Chiều nghiêng sóng gợn Hồ Tây
Mây vờn tóc liễu, thơ ngây dáng Kiều.
Mưa ngâu xóa vết rong rêu
Rừng thu Trúc Bạch mỹ miều tiếng thơ.
Hồng Hà nước thẳm chia bờ
Sông sâu cách trở bơ vơ chuyến tàu.
Heo mây trở gió về đâu
Ngàn năm vết sử khơi sầu thánh nhân.
Hồ Gươm nghẹn tiếng Rùa Thần
Thăng Long dấu cũ văn nhân thẹn lòng.
Thiền Quang bóng mát mênh mông
Mùi hoa Sữa tỏa hương nồng đã qua…
Hoàng Gia thoáng ánh chiều tà
Êm đềm kỷ niệm trôi xa cuối trời.
Mây nghiêng trôi, mưa rơi rơi
Thu Hà Nội tới, rã rời nốt Si!
Tháng 10/08/2008
Ngọc Thiên Hoa
GỌI NGƯỜI
Miên man một sắc vàng êm
Mùa qua lá rụng bên thềm nhớ nhau.
Xanh cau quyện thắm tình trầu
Tan trong sắc đỏ làm đau một đời.
Tình anh ngọn sóng xa khơi
Tình em điểm hẹn bên trời tuyết sương.
Trăm năm có mấy con đường
Mà nhiều cách trở tang thương đợi chờ.
Mưa ngâu dệt bản tình thơ
Chiều qua phố cũ nằm chờ gió lên.
Mây trời trải lụa bồng bềnh
Thời gian dệt vải thêu tên lỡ làng.
Tương tư mang, tim lang thang
Con đường đoản mạng, vô vàn lối đi.
Vàng cây trút lá thầm thì
Thu Hà Nội gọi người đi nhớ về!
Tháng 10/08/2008
Ngọc Thiên Hoa
[yourchannel user=”CNN” search=”Mùa thu”]