Site icon Ngọc Thiên Hoa

MÓN QÙA KHÔNG BAO GIỜ MONG ĐỢI

Truyện ngắn Món quà không bao giờ mong đợi

Xong việc, anh sợ nhất là về nhà. Hai đứa con gái của anh, chúng phá tan nát căn nhà khiến bà giữ em đầu hàng vô điều kiện:

– Tui dọn chỗ này, mấy cháu bày chỗ khác. Tui chưa thấy con ai mà phá banh chành như con chú!

Anh… cười ngoài, bầm dập trong. Anh kêu hai đứa con lại chỉ vào cánh cửa gương:

– Con có thấy cái cửa kính này đổ bể chưa?

– Dạ rổi!

– Rồi sao còn đụng vào?

– Con… ráp gương cho ba.

– Trời!

Ù em phá nhất nhà đang giải thích với cha. Nó tìm vào những cuộc phá phách như trong bộ phim hoạt hình “Tom anh Jery” của Mỹ.

Lần sau anh về, căn nhà rách bươm với những cái khăn trải bộ sô pha bị nó cắt hình cái xương. Tối đến, chúng nó giỡn làm sao mà cái Tivi nặng hai người đàn ông khiêng không nổi rớt xuống đè lên đùi Ù em. May sao, chân nó chỉ bầm sau hai ngày chứ không gãy. Ù chị biết cách lấy muối hòa nước nóng đắp chân cho em tránh cơn giận của ba.

– Ngày mai mà phá nữa, chắc ba kiếm… dì ghẻ về trị con. Còn nhớ chuyện Tám Cám mà ba kể chưa?

– Dạ nhớ!

Nó chẳng hình dung di ghẻ ra chi. Nó coi “Snow White” hoài nên không ngán dì ghẻ. Nó nghĩ dì ghẻ như bà phù thủy trong phim, hung dữ cho lắm cũng bị té chết mà thôi!

Hai ngày sau nữa, anh nghe bà giữ em lại vừa mếu, vừa run:

– Nó đu xích đu. Tui kêu đu từ từ. Nó đu mạnh quá nên té dập máu mũi đó!

Anh kêu khổ thầm. Công việc ở hãng mệt quá cộng thêm con bé cứ gây sốc cho anh hoài làm anh té sấp vào buồn bực. Anh ôm con gái, nước mắt chảy vô ruột. Những cái chén, cái tô cũng dần dần bị chúng… chuyển đi đâu chẳng rõ. Xoang nồi cũng bị chúng nó làm mốp méo hết trơn. Sách vở cũng chẳng cuốn nào tồn tại. Hầu như thế giới nhỏ trong căn nhà anh chẳng làm nó vừa lòng. Anh nản quá!

*

Sáng nay, nhà trường gọi phôn cho anh mắng vốn con anh đánh bạn.

– Tại sao con đánh bạn?

– Tại vì nó nói con xấu, nó nói con ngu.

– Sao không nói với cô?’– Cô không giúp con.

– Không được đánh bạn nữa, nói cho ba, ba nói với cô con.

– Dạ.

– Con không ngoan thì Santa không đến cho con quà. Biết không?

– Noel đến rồi phải không ba. Con làm tốt thì Santa cho quà phải hông?

– Ừ.

Hai chị em nó không leo trèo nữa và những bức tường lại đầy những tranh vẽ đủ thứ trên đời nhất là tranh của ngày giáng sinh và năm mới với những chữ “Merry Christmas” và “Happy New Year”. Khi nhìn con vẽ những cái hình người ngộ nghĩnh mà chúng cho là ba, là mẹ thì anh… rơm rớm nước mắt.

Sáng nay, ba nó trên đường đi làm về nghe con bé gọi:

– Ba, ba! Con có món quà này cho ba nè.

Trên bàn anh, hai cánh thiệp từ hai đứa con gái vẽ làm quà cho ba nhân ngày giáng sinh khiến anh xúc động. Nhưng hình như anh đã thấy có cái gì vắng vẻ. Căn nhà thì sạch chưa từng thấy. Mọi thứ trở về chỗ cũ. Không tiếng la hét hay cười ầm ĩ của hai đứa con gái.

– Ù em nó sốt. Hai đứa nó chạy ra ngoài trời lạnh cào tuyết. Tui nói không được.

– Trời à trời!

Nghe bà giữ em thông báo, anh chạy đến với con. Nó nằm nghiêng, không cựa quậy. Trán nóng cả trăm độ F. Anh vội chạy lấy Moctrim cho con. Anh lập tức cởi hết đồ con ra và lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán nó. Chừng như cảm thấy lạnh, nó cựa mình, giọng anh lạc đi:

– Không sao đâu con. Uống thuốc rồi sẽ bớt thôi.

Con bé chìm vào giấc ngủ vì thuốc vì mệt. Chị nó cũng ngồi một chỗ vì không có em để chơi. Căn nhà như nhà hoang. Anh ôm đứa con gái lớn tám tuổi vào lòng và ngồi canh chừng con gái út sáu tuổi. Nó thường hỏi anh:

– Mẹ là gì? Mẹ là ai? Mẹ có… ngoan không? Vì sao mẹ chết?

Khi anh hôn nó thì nó lại hỏi:

– Ba của ba có hôn ba không?

Đứa con gái khôn ngoan, phá phách đang im như thóc khiến anh sợ hãi cảnh gà trống nuôi con. Anh đã từng nghĩ đến một người mẹ thứ hai cho con nhưng bây giờ, anh không còn muốn thử nghiệm gì nữa cả. Một người đàn bà thứ hai xuất hiện với hai đứa bé phá phách như thế này thì liệu thử bà ta không cho chúng ăn đòn mới là chuyện lạ. Thương con, anh chẳng thể nào không nghĩ đến những điều chẳng lành. Thức cả đêm, anh mới thấy rằng con anh thiếu mẹ là bất hạnh nhưng sẽ bất hạnh dài dài khi người mẹ kế là người mẹ ghẻ chẳng hiểu tâm lý trẻ thơ.Nhìn con thiêm thiếp, anh rên trong lòng. Thà rằng con cứ phá phách mà anh thấy vui vẻ hơn bây giờ:

– Con à! Khi nào hết bệnh, ba dẫn đi “Toys rus” cho hai chị em đi mua đồ chơi nhé!

Con chó nhồi bông mà Ù em ôm ấp nằm chỗng vơ một bên. Hình như con chó cũng buồn vì tối nay không có cô chủ đắp mền. Hai đứa con gái anh đều thương những con vật. Chúng có lần đã… chọt mù mắt con cá mắt lồi vì muốn hai con mắt cá lọt vào trong. Lần đó, anh suýt nữa… đánh con. Rồi khi anh mua cá con cho cá Rồng ăn, chúng khóc như mưa đổ khiến anh hoảng tới già. Vắng vẻ quá! Căn nhà hạnh phúc không thể thiếu một trong hai người cha mẹ thì căn nhà vui vẻ không thể thiếu tiếng trẻ con. Giữa hoảng loạn của tâm hồn, anh cảm thấy vô vị nếu đời vắng bóng trẻ thơ!

Điều anh sợ nhất bây giờ không phải là trở về thấy căn nhà bề bộn nữa mà là nhìn thấy một căn nhà vắng ngắt và ngăn nắp đến kinh người! Món quà này anh không bao giờ mong đợi.

Tháng 12/25/06
Ngọc Thiên Hoa

Exit mobile version