Mặt trời không mọc nổi trên đất nước Phù Tang đã ba hôm nay khi toàn bộ các vùng đông bắc nước Nhật rung rinh đến con số Richer 6.0 – 7.0 và cơ quan khí tượng JMA đã cảnh báo với người dân Nhật sẽ có sóng thần Tohoku với tốc độ 240/h tấn công vào Sendai của Miyagi và sẽ lan qua nhiều tỉnh nằm ven biển của Nhật, trong đó, có thành phố Fukushima xinh đẹp, nơi mà gia đình dòng họ ông bà Shogun Hidetada cư ngụ.
Bà nội Hatsu bồng cháu trông ra biển cùng con chó trắng như tuyết Akita. Bà đợi chồng bà, thuyền trưởng Shogun Hidentada sẽ trở về sau khi làm nhiệm vụ tuần tra biển thuộc đảo Honshu, đảo lớn nhất của Nhật. Thế nhưng thuyền trưởng Hidentada hình như đã không thể trở về an toàn từ biển cả. Tàu cứu hộ của ông đã lọt vào vòng xoáy của cơn hồng thủy sau khi động đất. Bà Hatsu vẫn chờ với hy vọng ông đột ngột trở về những người có số phận may mắn như những lần động đất và sóng thần khác. Hy vọng của bà cũng lắc lư và nghiêng ngã theo từng cơn cơn địa chấn.
– Thật là kinh khủng. Biển cả đã nổi giận. Nữ thần mặt trời Amaterasu đang nổi cơn thịnh nộ.
Bà Hatsu nói như rên trong lòng với đứa cháu nội vừa lên hai. Thằng bé nhìn vào miệng bà nội, cười ngây thơ. Con dâu bà điện thoại lần cuối cho bà từ đài truyền hình trước khi bị mất sóng: “Dạ thưa mẹ. Có thể con sẽ về muộn hôm nay. Bố cháu nói rằng, anh cũng sẽ không thể về đúng giờ”. Bà thừa biết lý do mà vợ chồng con trai bà về trễ hôm nay. Chặp sau, bà nghe tiếng con trai từ nhà máy điện nguyên tử Fukushima: “Mẹ chuẩn bị đồ đạc. Chúng ta sẽ di tản trong tối nay nhưng con sẽ phải trở về nhà máy vào ngày mai, thưa mẹ. Bố chưa về kịp chắc là bố còn có công việc, thưa mẹ?”
Người mẹ dịu dàng: “Ông ấy vẫn chưa về tới, con trai nhưng con hãy yên tâm. Ông biết ông phải làm gì trong tình hình này.”
Bà nhanh chóng đặt cháu nội vào nôi rồi đi lấy những vật dụng cần thiết cho một cuộc di tản. Thực phẩm khan hiếm trong các cửa hàng. Các trạm xăng dầu sau cơn động đất trước đã thiếu hụt vì đường vận chuyển coi như bị đứt đoạn nên phải hạn chế cung cấp. Bà Hatsu ẩm cháu nội núp dưới bàn trong khi nền nhà tiếp tục chao đảo. Một tiếng sau, con dâu bà về tới. Chị đậu xe trước nhà. Misshima Yukio về nhà lúc 4 giờ sáng. Vợ anh gom đồ đạc phụ với mẹ. Bà Hatsu vớ lấy cái áo mưa trong khi cô con dâu Arisugawa Taruhito nhìn cây đàn piano cùng bản nhạc Sakura trên bàn phím đang rung bần bật mà chạnh lòng. Còi hú báo động đã tới hồi thứ ba. Bức tranh núi Shizuoka – Phú Sĩ tượng trưng nước Nhật thơ mộng, bức tranh những con hạc Nhật Bản của đảo Hokkaido xinh đẹp, thanh mảnh tượng trưng phong cách qúy phái của người Nhật, bức tranh Cá chép Koi đầy màu sắc rực rỡ tượng trưng cho bản lĩnh người Nhật và bức tranh xin đẹp của Mao Asada, thiên thần thế giới trượt băng nghệ thuật bị bỏ lại khiến Taruhito không cầm nước mắt!
– Chúng ta đi mau, thưa mẹ!
Mishima Yuio thúc dục. Vợ anh dìu mẹ chồng đang dắt con Akita rời khỏi nhà trong khi anh bồng con trai chạy ra xe sau cùng. Những luồng xe hối hả có trật tự chạy trốn trận đại hồng thủy đang ập đến 8 tỉnh ven biển. Họ là những người di tản cuối cùng của thành phố biển Fukushima có hơn 2 triệu dân sinh sống.
– Con trai! Hãy dừng lại mau!
Bà Hatsu chỉ tay về phía cầu, nơi những chiếc xe hết xăng.
– Chở họ đi cùng, con trai ta ạ!
– Dạ thưa mẹ. Con biết rồi.
Yukio nhanh chóng dừng lại và mở cửa xe. Chiếc xe chở tất cả 7 người và 1 con chó lại tiếp tục chạy tìm cái sống. Trời mù nhưng ai cũng có thể nhìn thấy dòng nước đen ngòm như con rồng đen uốn mình phóng ngang chồm tới trước. Cây cầu oằn mình cõng lượng xe đua nhau qua cầu đang chịu đựng dòng xoáy của triều cường. Hàng ngàn mái nhà bị nước cuốn từ phía bên kia cầu khiến gia đình Hatsu kinh hoàng. Chưa kịp kêu lên, chiếc xe đã khựng lại khiến mọi người nhào tới trước. Yukio nhìn kim xăng, anh khẽ khàng:
– Hết xăng rồi. Chúng ta đành phải đi bộ, thưa mẹ.
Những người đi nhờ xe bước ra xe trước. Họ cúi thấp người chào người còn trong xe. Trong cơn hoạn nạn, họ đã chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất nhưng những ánh mắt nhìn nhau đượm buồn. Họ nhìn dòng nước khổng lồ cuốn tới. Bà nội Hatsu kịp trông thấy người cha chụp được miếng xốp. Nó có lẽ vỡ ra từ những cái thùng đựng hàng nổi trôi trên nước. Ông định đưa nó cho những người còn mắc trong xe nhưng không kịp. Ông chỉ kịp đưa nó cho hai đứa con trước khi cái xe bị nước nhấc bỗng ra khỏi cầu và hai tay người đàn ông chới với biến mất trong dòng xoáy xô ngang. Người vợ cố tìm cách mở cửa xe nhưng không được. Taruhito ôm chặc con trai trong lòng. Cô muốn truyền hơi ấm còn lại cho con. Cô đưa bình sữa cho con bú trong khi dòng nước bùn đen đang tìm mọi cách tràn vào xe. Bà Hatsu cố lấy miếng Sushi chia làm 4 cho vợ chồng con trai, người đàn bà hoạn nạn và con Akita. Bà chảy nước mắt:
– Cố mở cửa xe trước khi bị máy chiếc thuyền kia đè xuống, may ra thoát được, con trai. Đừng lo cho mẹ.
Yukio thực hiện nhưng không làm được vì áp suất của nước ở ngoài mạnh quá. Bà Hatsu dùng cùi chỏ đập kiếng. Bà lấy luôn đầu mình dùng hết sức lao vào cánh cửa chưa bị nước ngập. Yukio trào nước mắt:
– Mẹ đừng phí công nữa, thưa mẹ. Nếu chết, chúng ta cùng chết.
– Không được! Người già có thể chết nhưng các con cần phải sống.
Bà Hatsu không tìm được vật gì có thể đập cánh cửa ngoài chiếc Camera quay phim của cô con dâu để trong xe thường ngày. Bà cố gắng dùng nó đập cánh cửa. Cánh cửa bể một lỗ. Bà và những người trong xe có thể thấy những chiếc xe mang nhãn hiệu Honda, Toyota, Motors, Nissan cùng những con tàu, thuyền lăn lộn trong nước và đang lao tới chiếc xe. Bà nện thêm. Yukio giúp mẹ đập cho nó to ra. Bà Hatsu nói như ra lệnh:
– Hãu chui ra mau!
Mặc cho mẹ gào như van xin, vợ chồng Yukio vẫn không chịu nghe lời.
– Nếu các con chọn cái chết trong chiếc xe ngột ngạt này chi bằng cho cháu nội bà có thể may mắn sống sót ở ngoài không hơn sao?
– Chúng ta cùng ra, thưa mẹ.
– Được nhưng con đưa bà này và vợ con ra trước, mau lên!
Yukio đẩy người đàn bà và vợ anh ra cửa. Bà ta và Taruhito vớ được đầu mũi một chiếc thuyền lềnh bềnh. Taruhito bám vào ra chờ Yukio đẩy đứa con nằm trong áo mưa được bà nội cột chặt cùng bình sữa. Dòng nước đen ngòm cao 2 mét chồm tới phủ tràn chiếc xe lần 2. Yukio chờ mẹ nhưng bà ra hiệu cho anh ra trước. Một chiếc xe tải bị dòng nước xoáy đập tới mũi xe. Yukio uống đầy nước bùn đen trước khi bám được vào mũi thuyền với vợ. Anh kinh hoàng khi thấy mẹ anh đang vắt vẻo trên cửa xe và chiếc xe chao nghiêng rồi nhanh chóng lật úp dưới dòng nước cuồn cuộn… Con Akita phóng theo bà Hatsu còn bà thì đi tìm ông chủ của nó, ông Hidetada trong dòng nước đen ngòm.
– Không! Mẹ à mẹ!
Dòng nước đen và thum thủm như bùn tràn vào miệng Yukio khiến anh không kêu được nữa. Những xác người bị nước cuốn nhập vào nhau rồi xoay vòng hay dính, kẹt đâu đó. Yukio mệt lử khi bị va vào những thứ bị nước cuốn trôi. Taruhito cũng kiệt sức. Khi mũi tàu tạt ngang qua một thuyền khác, Taruhito cố gắng đưa hai tay đẩy chiếc áo mưa có con trai vào chiếc thuyền nghiêng ngã trên dòng nước hung hãn. Yukio ráng sức kéo người đàn bà đi chung xe vừa mất chồng vào chiếc thuyền lớn như đang mắc kẹt ở chân cầu. Dòng nước dữ tợn tiếp tục cuốn qua. Nó lùa các con thuyền khác xô lại nhau và tự cùng nhau vỡ nát.
Sakura Sakura
noyama mo sato mo mi-watasu kagiri
kasumi ka kumo ka asahi ni niou
Sakura Sakura
hanazakari sakura sakura yayoi no sorawa
mi-watasu kagiri kasumi ka kumo ka
nioi zo izuru izaya izaya mini yukan
Sakura Sakura
Yukio gần như thiếp đi nhưng tai anh nghe văng vẳng tiếng vợ anh hát. Anh mở mắt ra. Taruhito chìm vào dòng nước mang theo giai điệu của bản Sakura cuối cùng. Yukio buông tay bám mũi thuyền. Anh nhào theo vợ. Gia đình ông Shogun Hidetada không còn có dịp trông thấy những con Conservation Flycatcher – chim sẻ bắt ruồi bay lượn trên cây Zelkova cao đến 35 mét – loài cây tuyệt đẹp rụng lá đón mùa khi đại hồng thủy đi qua…
Những người cứu hộ đã tìm được người đàn bà và đứa bé 2 tuổi còn sống sót trên chiếc thuyền mắc kẹt bên thành cầu. Họ còn tìm thấy xác con chó đang ngậm miệng cắn vào cái áo người đàn bà vắt nửa người trên cửa xe. Họ tìm thấy thêm những con Akita Inu chết đuối nằm rải rác bên hàng nghìn xác người. Họ không còn được nhìn thấy mặt trời ở xứ Phù Tang sau cơn đại hồng thủy. Hàng ngàn người dân ở đây sẽ không bao giờ thấy những cánh đồng tuyết trắng trong mùa đông và đồng bằng Adachigahar sẽ xanh mướt hát tình ca trong tiết trời Hamadori. Họ vĩnh viễn không nhìn thấy núi lửa Bandai, Limori xinh đẹp và hồ ngũ sắc trong veo đón gió những chiều xưa rực rỡ hoa anh đào. Lửa cháy và khói trắng bốc cao ngút trời trong vụ nổ Hydro ở mức báo động 6/7 mang theo các phân tử phóng xạ gởi vào gió. Hàng chục phóng viên bám trụ đã tiêu tan theo lửa. Hàng trăm công nhân ở các nhà máy điện hạt nhân vẫn không chịu rời bỏ vị trí. Họ không thể chết như những người của Byakkotai theo nghi lễ Seppuku nhưng họ sẽ chết như một người Nhật Bản! Fukushima cùng Miyagi, Kamaichi, Iwanuma, Chiba, Tokyo, Sendai chìm vào biển lửa và nước. Người ta rớt nước mắt khi nhìn thấy một con Akita tiều tụy, đói rả vẫn không rời bỏ bạn mình. 128 quốc gia và 33 tổ chức quốc tế hướng về xứ sở mặt trời: “頑張れ日本、私達共にいる” – Ganbare Nippon, Watashi-tachi-domo ni iru”. Chúng tôi đang ở bên bạn. Hãy vững vàn! Những con cò trắng chao cánh bay lượn trên không, kêu gào như khóc. Gió thổi một khúc Sakura – Khúc Hoa Anh Đào tang tóc!
Tháng 3, ngày 15, năm 2011
Ngọc Thiên Hoa