Người từ đâu tới, hãy về nơi bắt đầu
Chốn ngàn năm thôi không tranh đua nhau.
Cho đời thôi không vướng những thương đau
Người từ đâu lại
Hãy về nơi không có những cơn sầu!
Là nắng, xin gởi sắc hồng về cõi vắng xa
Là mây, xin thêu khoảng trời đầy những đoá hoa.
Là mưa, rơi rơi trên vết thương mềm cỏ xoá nhòa
Là người, thương yêu này hóa gió khóc phôi pha…
Xin một lần quên hết những cơn say
Hồn về nơi có mây trắng bay bay…
Xin được ru bằng lời ru tháng ngày
Kỷ niệm đong đầy thay tiếng khóc chia tay.
Người từ đâu tới, những mềm môi vỗ về
Nắng và mây mang ta qua thơ ngây
Cho ngàn năm nghe gió hát trên cây
Từ giã cõi này
Hồn về nơi bát ngát những trang thơ!
Tháng 1/15/08
Ngọc Thiên Hoa