Site icon Ngọc Thiên Hoa

EM LÀ GIAO MÙA CỦA ANH

Truyện ngắn Em là giao mùa của anhHè chuyển thu vẫn còn rực nắng. Nắng làm ngộp thở cây. Nắng hôn rát da trời. Nắng đang đốt lòng anh. Sáng nay, anh đứng đợi một người nào đấy ở sân bay. Người ấy có thể đẹp hơn, xấu hơn, trẻ hơn, già hơn trong ảnh chụp. Điều này, không khiến anh bận tâm mấy. Điều mà anh hồi hộp nhất trong lúc này là anh đang chờ đợi một người anh đã yêu, chưa gặp lần nào. Thời gian đã trao cho anh chiếc vé số hôm nay. Bó hoa hồng trong tay mà anh nâng niu có thể nói hộ anh điều ấy. Anh chưa từng mua hoa hồng tặng cho ai vì chẳng có ai yêu anh như nàng và cũng chẳng có ai yêu nàng như anh. Nàng bảo rằng nàng rất thích hoa hồng. Tình yêu cuồng nhiệt của nàng như cuồng phong đã cuốn hút anh vào thiên đàng. Anh chấp nhận xuống địa ngục ngàn đời để chỉ được gặp nàng một lần như hôm nay. Anh thật không hiểu nổi lòng mình. Sự nghiêm nghị, đứng đắn của anh đã bị một giọng nói có gai, có góc của nàng đâm cho lủng lỗ. Một lần nghe qua, chướng tai, vậy mà hôm nay, vắng cái giọng cười dòn giã như dùi vào lỗ tai trâu của anh khiến anh cảm thấy… trống vắng. Anh thích nghe lời ngọt dịu. Anh khoái những câu nồng nàn nhưng sao bây giờ anh lại thấy tha thiết nhớ những lời như búa bổ, như đinh ốc, như trời gầm không nhả kia. “Ai bảo chăn trâu là khổ”? Anh bây giờ mới thật đang bị cái giọng cô hồn kia quấy khổ cho tới chết vì nhớ.

Chuyến máy bay đầu tiên trong ngày đã hạ cánh hơn nửa tiếng. Anh đợi một tiếng hơn rồi. Giữa đám đông người cười nói xôn xao, anh chẳng thấy đâu tăm hơi người anh đang đợi. Anh bấm phôn. Phôn người ta cũng chưa mở ra. “Em đang giở trò gì với anh đây hả?”. Anh sót ruột khi loạt người không có hành lý ký gởi đã qua cửa. Một số người còn lại đợi lấy hành lý cũng chẳng thấy ai có ánh mắt dò tìm anh. Anh hơi lo. Một giọng nói tiếng Bắc chộ bên tai:

– Bác làm ơn tránh ra một tí nào! Hoa xinh quá, bác! Nếu chẳng có ai nhận thì bác cho em nhá!

Anh nhích người qua, chẳng lòng dạ nào trả lời trong lúc tâm trí anh mắc bận. Một người đàn bà dị hợm đeo cặp kính đen thui với mái tóc nhuộm vàng, trám hết khuôn mặt rướn người nhìn vào chỗ hành khách. “Thật lắm chuyện. Hoa người ta mua bằng tiền mà xin bằng miệng. Hoa người ta dành tặng cho người yêu, tự nhiên, điên mang cho bà”. Anh ràm trong bụng. Một chập sau, cái đầu tóc vàng chóe biến mất trước mặt anh. Cổ anh sắp thành cổ cò. Một giọng Huế cất lên bên tai lạnh lẽo:

– Anh ni đứng chi đứng hoài một chỗ rứa? Vui lòng né qua cho em vào hỏi thăm cái. Hoa đẹp quá anh hỉ? Nếu không có ai nhận thì chút nữa anh tặng cho em, kẻo bỏ uổng, anh nợ? Nhích qua chút nữa anh ơi!

Anh lại phải nhích người, chẳng hơi đâu trả lời. Mắt anh căng ra để tìm nàng. Anh rủa thầm cái con mẹ nhiều chuyện. Lối đi còn rộng mà tại sao cô ta cứ bảo anh nhích tới, nhích lui hoài. Lại một đầu tóc đỏ chơi nổi đây. Thiên hạ đã quen với những sắc màu đầu tóc hay sao mà chẳng ai thèm để ý đến cô ta một tí để “chia lửa” dùm anh. Hành khách còn lại cũng mau chóng kiếm người quen và tắc xi. Ai hơi đâu cà khịa mái tóc đỏ như nhìn cái ổ rơm đổ một đống màu. Đẹp đẽ gì! Họ cười. Anh không thế. Anh đang điên. Hai chân anh như đứng trên đống lửa. Túi áo anh động đậy. Anh mở máy. “Anh đang đứng ở đâu đấy?”. Đúng là giọng của người anh đợi. “Giời ơi! Em ơi! Em đang chơi mèo vờn chuột với anh phải không? Em đứng ở đâu?”. “Em đang ở phòng hành lý thất lạc. Em ra liền. Có xe chưa? Biển số xe? Màu xanh đậm? Nhớ rồi. Đợi em nhé!”. Anh chưa kịp hỏi nàng cần làm gì số xe thì điện thoại cúp. Quái quỷ! Người đàn bà đội ổ rơm đỏ cũng mất tiêu. Bó hoa hồng trên tay anh vẫn chưa có chủ. Vì vậy mà trọng lượng chúng cũng nặng hơn trên tay anh. Khắp người anh có những con rận. Túi áo lại động đậy…

– Em hả?

– Chị vào xe rồi anh ạ. Anh ra mau!

Anh chưng hửng… phát sốt! Thiếu chút nữa anh cự gã lái xe. Suýt nữa, anh húc vào người khách bên cạnh. Anh ấm ức không được. Nàng làm gì mà chẳng ra gặp anh, bảo anh đợi cổng này rồi chui cổng nào mà ra xe? Hèn chi hỏi số xe! Anh quày quả ra chiếc xe con chờ sẵn. Anh mở cửa sau. Mắt anh chạm phải mắt nàng hun hút… Anh nhớ lại, nàng cho điểm mình: “Mắt em mười điểm”. “Phải coi lại!”. “Hùm! Mắt đẹp mà không biết nói làm gì có điểm mười? Mắt em biết đoán quá khứ vị lai. Anh mà nói xạo, mắt em biết hết đó!”. “Cũng phải coi lại”. Bây giờ, anh thầm bảo: “Mắt em lém lỉnh thế kia, chẳng được một điểm!”. Anh chưa biết phải làm gì? Mở lời ư? Nàng hỏi anh trên phôn: “Anh sẽ làm gì khi gặp em?”. “Anh sẽ hôn em khi gặp ở phi trường”. “Không! Đừng! Em muốn anh sẽ ngồi yên đến khi tới nơi”. “Vậy thì khi lên xe, anh sẽ im lặng không đụng đến em”. “Anh nhớ nhé!”. Anh chợt nhớ những gì hai người đã giao ước. Không thể nói một điều gì dù là lời ân cần, dù là lời căng thẳng, anh trao bó hoa cho nàng. Nàng mỉm cười, hai tay cầm lấy đưa lên mũi, mắt rời anh để nhìn những đóa hoa hồng một chặp như ước lượng điều gì rồi ôm chúng vào lòng. Môi nàng như nở ra. Nàng ngước nhìn anh thay lời cám ơn. Anh chui vào phía bên kia cửa xe. Tức anh ách. Cần phải “làm chảnh” thế không? Hai từ “làm chảnh” này, chính nàng đã bày anh nói khi nàng luôn miệng trách anh “làm chảnh” mỗi khi nàng tìm anh trên phôn mà không gặp! Nàng im lặng “chảnh” đến độ anh không thể kiên nhẫn được nữa. Anh… phá hiệp ước:

– Em làm sao mà ra xe trước vậy? Anh chờ em ngay cổng mà!

Nàng như đoán biết anh sẽ hỏi tại sao với cái mặt của kẻ bị “chơi khăm”, nụ cười nở sẵn trên miệng nàng, bây giờ, nó được… tung ra:

– Em đã tới bên anh hai lần. Anh chẳng hỏi han gì em. Mắt anh đâu có nhìn em. Anh chỉ chăm chắm nhìn mấy bà, mấy cô trong phòng hành khách đó thôi!

– Anh?

– Chứ ai?

– Trời! Anh thề rằng anh đã chờ em suốt hai tiếng. Anh nhìn người ta để kiếm em. Nếu em không cho anh nhìn thì anh làm sao biết em ở chỗ nào? Em nói rằng em tới gặp anh hai lần? Nói dối không biết gượng, là em!

– Em?

– Không lẽ gã tài xế này?

– Ui! Cho em xin! Hai bác cho em vô tội, em mừng!

Người tài xế kêu lên. Nàng cười khúc khích. Tiếng cười nàng trên điện thoại dễ thương bao nhiêu thì giờ anh nghe phát bực bấy nhiêu. Thế mà còn cười được ư?

– “Bác làm ơn tránh ra một tí nào! Hoa xinh quá, bác! Nếu chẳng có ai nhận thì bác cho em nhá!”. Một lần. “Anh ni đứng chi đứng hoài một chỗ, né qua cho em vào hỏi thăm cái. Hoa đẹp quá anh hỉ? Nếu không có ai nhận thì chút nữa anh tặng cho em, kẻo bỏ uổng, anh nợ?”. Hai lần.

– Ôi! Giơiơiời!!!

Chiếc ghế anh ngồi như có chông. Anh trợn mắt. Ánh mắt anh như có lửa. Anh như muốn… nhai nát nàng ra. Anh nhìn nàng cho thật kỹ để xem nàng đang biến thành con quái gì kinh thế? Dám “chơi” ta? Mắt nàng trố lên trừng trừng với anh. Môi nàng cong lên như trái ớt ngà chẻ nửa. Nàng đã “cảnh báo” anh mà anh đâu có chịu để ý. “Em sẽ nhờ một người đến gặp anh, nói là em”. “Ôi giời! Bộ anh không biết giọng của em à?”. “Em sẽ coi bà nào già nhất, mặc đồ ‘cool’ nhất, màu mè nhất để nói cho anh biết, bà ta là em”. “Ôi giời! Bộ anh không biết mặt em à?”. “Em sẽ nhờ một anh tới nhận là em”. “Ôi giời! Anh sẽ mang tên em đặt trước ngực. Không ai tới nhận em đâu”. “Hùm! Anh sẽ… biết tay em!”. Chiêu nào anh cũng dè chừng nhưng chiêu coi trời bằng vung: đội hai cái chùm tóc vàng, đỏ hình ổ rơm và giả hai thứ tiếng này thì anh coi như… thua một keo! Không làm gì được hơn trong lúc này thì anh cười trừ… Hà hà hà… “Hãy đợi đấy! Em yêu!” Anh hạ giọng:

– Em thật láu cá! Khá thật!

Đằng trước, gã tài xế xe không nhịn được, cùng bật cười với nàng. Thằng trời đánh cũng đang… cười anh đây này! Chiếc xe lạng sang phải, sang trái rồi chạy luôn vào len giữa… tránh đường. Nàng tái mặt. Sợi dây an toàn cài qua người giữ nàng lại trong tư thế ít chao đảo, vậy mà nàng muốn ói. Nàng đành mở miệng:

– Chừng nào tới chỗ, anh?

– Khoảng tiếng nữa. Em mệt phải không?

Thấy nàng không líu lo gì, anh nhích lại: “Ngã vào vai anh, đỡ mệt?”. Nàng lắc đầu, mặt tái nhợt. “Em hay say xe. Lên xe là em quên hết mọi thứ. Em như con gà mắc nước”. Anh nhớ lại nàng đã nói với anh điều này. Thì ra, con gà tác quái mắc nước này đang say xe. He he he! Cho nhà ngươi hết giở quẻ với ta! Ta sẽ bảo tài xế lạng thêm mấy vòng cho nàng “banh ta lông” luôn. Đang… giương giương tự đắc chí thì anh lại thốn lòng khi thấy mặt nàng trơ hồn. Say xe đến thế cơ à! Anh chợt nghe lòng hối hận khi đã có ý nghĩ “trả đũa” nàng. Nàng vì anh, yêu anh mà bất chấp mọi thứ để có giờ phút ngồi chung với anh trên chiếc xe này. Tại sao anh chẳng nhìn ra một tấm lòng bên cạnh. Anh định cứu vãn tình thế bằng cách giữ cánh tay nàng trong tay mình nhưng khổ nổi, cái giao ước phải ngồi im không được cục cựa kia cứ chận ngang. Giao ước! Thật mắc toi! Giao ước là của con người lập ra thì người ta có thể phá bỏ nó chứ. Anh nhỏ giọng:

– Em có mệt không? Uống chút nước nhé?

Nàng lắc đầu rồi úp mặt vào thành ghế phía trước mặt để cho anh tha hồ ngắm nhìn, tưởng tượng cái người mà anh đã “dám yêu”. Dám yêu nàng, anh đang đùa với lửa. “Em mạng lửa đèn”. “Hùm! Anh nước đây. Em chết chắc”. “Đừng hòng! Bóng đèn của em là bóng đèn nhựa, nước anh nhằm gì!”. “Hùm! Mạng Thiên Hà Thủy của anh đủ sức dập tắt Phúc Đăng Hỏa của em”. “Phúc Đăng Hỏa của em là đèn Hải Đăng trên biển, ích lợi cho tàu bè, soi sáng nước anh”. “Xạo! Làm gì có!”. Anh không tài nào cãi lại với nàng. Nàng ngang như cua. Ui! Con cua đá đang gãy một càng. Một càng kia, ta sẽ… bẻ nốt khi đến Tam Đảo.

Xe đang ở độ cao 1500 mét. Rừng núi xa xa vụt qua cửa sổ. Tam Đảo ngày xưa rừng núi bạt ngàn nay thành khu phố trên đồi cổ tích lắm ma người. Thị trấn Tam Đảo với dòng chữ “Tam Dao Belvedere Resort” hiện ra trước mặt. Một thế giới khác đang chờ đón khách thập phương. Xe con dừng lại trước khách sạn. Những chiếc xe “tour du lịch” từ “Hà Nội – Tam Đảo”, “Tam Đảo – Hà Nội” liên tục di chuyển. Không khí náo nhiệt ở những địa điểm ăn chơi, du lịch tiêu tiền khác hẳn thành phố hẻo lánh. Khí hậu miền núi có khác. Nó lành lạnh thật dễ chịu. Anh mở cửa xe sau, nhẹ giọng:

– Tới rồi, em!

Anh đưa nàng vào làm thủ tục nhận phòng. Thiên hạ tấp nập ra vô lên xuống. Nàng nghe được nhân viên tiếp tân trả lời với khách về những căn phòng loại Grand Suite với giá US $ 250 đã hết. Loại Duluxe US $ 88 cũng chẳng còn, chỉ còn loại Standart US $ 68. Người khách chưa đặt phòng đành phải nhận loại Standart với vẻ mặt không vui.

– May quá! Anh đã đặt phòng từ tuần trước. Anh lanh chưa?

– Đặt phòng thôi mà cũng tự khen! Ừ thì lanh nhưng đừng lanh chanh như đàn bà hư.

Nàng nguýt anh. Anh cười nhe răng không biết mắc cỡ. Gã tài xế xe con cũng rút về phòng mình. Chưa bao giờ, hắn chứng kiến cảnh người ta yêu nhau lạ kỳ như cặp tình nhân này. Gã thấy vui lây và phóng khoáng hơn bằng cách tự thưởng cho mình một lon… bò húc!

– Lên nghỉ một chút rồi anh sẽ đưa em xuống sân Tennis hay bể bơi hoặc muốn đi khám phá rừng Tam Đảo, tùy em chọn nhé!

– Em muốn khám phá… anh! Nàng rắn mắt.

– Um… Lại đánh võ mồm với anh. Để xem! Tới phòng rồi. Mời công nương vào…

***

Anh mở cửa. Căn phòng xinh xắn đập vào mắt khiến nàng thấy người bớt căng ra. Chưa kịp nhìn nhìn kỹ quanh phòng thì tiếng cửa cài sập thật mau. Thân nàng bị giở hẩng khỏi mặt đất. Anh nhấc bỗng nàng lên, mặc cho hai càng cua nàng nguậy ngọ. Anh ôm chặt nàng bằng hai cánh tay chờ đợi đã bao lâu, cuối xuống… Nàng thất kinh:

– Anh, anh, làm gì vậy?

Anh tỉnh bơ:

– Hôn em chứ làm gì?

– Không được! Không được!

– Sao? Còn dám chống? Có tin anh điểm huyệt ngay bây giờ rồi… hiếp dâm?

– Anh dám?

– Sao không dám? Em dám… chơi xỏ anh giữa sân bay hàng đống người thì giữa nhốt em trong căn phòng chẳng con ma nào này sao anh lại không dám? Sợ chưa? Xin tha, ta thả?

– Sợ gì? Hứ!

– Sợ anh?

– Đừng hòng! Em đi tắm một chút đã. Cả tháng chưa tắm ấy mà!

– Ở dơ kinh khủng thế mà cũng khoe! Anh sẽ nhìn trộm em tắm.

– Cho nhìn thoải mái. Mắt ai đui cho biết.

– Thật?

– Thèm giỡn với anh!

Anh thả nàng xuống. Chỉ chờ có thế, nàng dậm chân một cái. “Oái trời! Đạp đau quá! Em ác thế?”. “Với ác ma là phải vậy!”. Nàng lườm anh bằng đôi mắt “điểm mười” sắc lẻm như con dao thái thịt! “Sầm!” Cửa phòng tắm dập mạnh rồi bung hé ra.

– Khiếp! Đi tắm mà như đi đánh trận!

Tiếng nước vòi sen rào rào như cào vào ý muốn phá nàng của anh đang chỗi dậy. Quân tử, ai làm thế! Đi nhìn lén người đàn bà tắm. Anh không thèm. Anh làm gì đây? Ngắm nàng chưa kỹ gì cả. Nàng lanh chanh, ma qủy lượn lờ. Không phá cũng ức! Anh đứng dậy: “Tắm xong chưa?”. Chẳng nghe nàng ừ hứ. Anh mở cửa. Anh như trời trồng. Anh không thể tin vào ánh mắt mà nàng cho là “ăn gian” của mình: Trong bồn tắm, nàng mặc nguyên cả quần áo ướt nhẹp đứng dưới vòi sen! Anh xông lại: “Lại chơi ta?”. Nàng ôm bụng, cười rũ: “Em quên nói cho anh biết là em có thói quen tắm… không cởi đồ”. Anh ôm đầu như kẻ vừa thua hai trận. Anh chẳng biết là mình đang ở chung với người cõi nào? Anh trở ra, thả người cái thịch xuống gường. Tiếng nước ngừng. “Tắm gì mới có mấy phút xong rồi?”. Nàng quấn chiếc khăn tắm màu mỡ gà của nàng mang theo, xuất hiện ra trước mắt anh. Thấy anh chẳng thèm ứ ư. Nàng giễu:

– Không muốn khám phá?

– Không dại! Biết đâu trong chiếc khăn toàn là… đồ nhựa!

– Khốn kiếp! Chê hàng ta dỏm!

– Chắc là vậy! Em tắm gì nhanh thế?

– Em cũng quên nói với anh, em có thói quen tắm 5 phút, nếu không gội đầu thì 2 phút!

– Kinh!

– Chê ta ở dơ thì ta đi đi đây!

– Không chê! Ta chưa trả thù. Định đi đâu? Bay lên trời, ta cũng nhảy lên bắt lại. Chui xuống đất, ta cũng moi đất, kéo lên.

– Hứ ứ ứ ư…….

Tiếng hứ của nàng dài như còi hụ khiến anh không cưỡng được cái háo hức đàn ông. Anh vụt đứng dậy. Nàng chưa kịp phản ứng thì anh ghì chặt nàng trong tay với cái khăn chỉ đủ che ngực không cho nàng một cơ hội phản kháng. Bây giờ, anh mới có thể có nàng nguyên vẹn trong tay. Anh nhìn nàng thật lâu. Những yêu thương bao ngày trở về trong đôi mắt. Anh quên đi ý chí “phục thù””. “Anh nhìn hình em rồi sẽ cho biết em bao nhiêu điểm nhé”. “Em trong hình chỉ 3 điểm. Xấu như ma”. “Xấu mà chụp hình nhiều thế?”. “Anh ngốc! Xấu mới chụp nhiều hình rồi lựa ra. Đẹp thì chỉ chụp 1 tấm là đủ”. Nàng quả thật như trẻ thơ. Nàng trong tấm ảnh… thiếu ngủ, thiếu ăn so với nàng đầy đủ dinh dưỡng trong tay anh một trời, một vực. Hèn nào nàng “chảnh” như thế! Thân thể nàng ấm lại trong tay anh. Chiếc khăn chỉ tổ vướng víu. Anh nhẹ nhàng lấy nó ra. Nàng kéo nó lại. Cả hai cứ dằn co như thế mấy phút, cuối cùng, anh thắng. Nàng co rúm trong tay anh. Trời đất như ngập hoa. Mắt anh như dại với hương hoa của nàng. Anh quên đi con cua đá mà anh hăm dọa muốn bẻ nốt một càng. Trong tay anh là một người anh yêu bằng xương bằng thịt. Cảm giác thiêng liêng này của anh khi nhận diện một tình yêu khát khao bấy lâu nay khiến anh quên hết mọi thứ. Anh quên cả hôn nàng. Nàng luồn như con lươn, tuột khỏi tay anh, anh mới sựt tỉnh. Thấy nàng mở va ly, anh gọi giật:

– Đừng mặc đồ!

-???

– Mặc vào anh cũng… lột ra!

– Vũ phu! Anh đã quên lời hứa với em?

– Làm gì có!

– Chờ em một chút.

Nàng trở lại phòng tắm. Anh ngạc nhiên. Lại giở trò? Có làm gì đâu mà đi tắm lại chứ? Căn phòng bỗng nhiên trắng bóc. Tường trắng. Gường ra trắng. Sắc áo màu trắng của nàng đã làm sáng cả căn phòng. Mặt anh cũng… trắng rỡ ra khi thấy nàng tha thướt trong chiếc khăn voan trắng. Anh sựt nhớ nàng đã từng nói với anh: “Hãy cho em cảm giác thiêng liêng khi ở chung nhé!”. “Anh không hiểu?”. “Em không muốn làm người thế chỗ. Em muốn có một danh phận. Em muốn anh cưới em”. “Nào có khó gì việc ấy?”. “Có đấy! Người vợ và người yêu. Xưa nay, người ta yêu nhau có bao nhiêu người lấy được nhau?”. Nàng chui vào phòng tắm chỉ vài phút là mặc xong đồ cưới. Tài thật. Anh đã hiểu vì sao nàng hóa trang giả hai người đàn bà lừa anh ngoài sân bay nhanh như thế. Nàng lấy chiếc cà vạt màu xanh nước biển thắt vào chiếc áo sơ mi trắng mới toanh của anh. Bên túi áo trái, nàng cài một bông hoa màu đỏ của chú rễ. Nàng nhìn anh chờ đợi anh bằng ánh mắt khẩn trương, tha thiết và thật nghiêm túc khiến anh không dám đùa dai. Nàng rót rượu vào hai cái ly thật xinh. Nàng trao cho anh một ly. Anh một tay cầm nó, một tay ôm lấy lưng nàng. Trong chiếc gương, cả hai chói sáng. Nàng đội chiếc khăn voan trắng cô dâu trông thật xinh đẹp. Anh thấy ánh mắt nàng rơm rớm, lưng tròng, bèn vội vã phá đi không khí mùa thu:

– Có cần “nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái” không?

– Anh thiệt tình!

– Anh uống với em! Sau ly rượu này, em sẽ là người yêu, là vợ anh. Người yêu nhưng không được thành… quỷ đấy nhé! Có cho thuốc ngủ vào cốc rượu của anh rồi… chuồn không?

Nàng cười suýt sặc rượu. Anh bồng nàng lên. Lần này, nàng hết cựa nhưng cũng thả ra một câu thách thức:

– Có người hứa rằng sẽ bồng em suốt hai tiếng. Anh đủ sức không?

– Đủ sức nhưng không ngu! Anh sẽ… bồng em trên giường mấy tiếng liền!

– Hứ!

Anh đặt nàng xuống gường rồi nhìn nàng thật lâu khiến nàng đỏ mặt: “Em đẹp thật!”. Nàng đưa mắt theo tay anh lấy chiếc khăn voan trên đầu nàng ra. Anh cẩn thận gỡ mọi thứ trên tóc nàng rồi lại phải cởi chiếc áo cưới từng hột nút. Xong áo cưới là chiếc áo lót. Sau chiếc áo lót là chiếc áo ngực. Anh kêu trời: “Sao em không mặc luôn áo chống đạn?”. Nàng cười to: “Đạn anh… lép xẹp vì súng anh rỉ sét!”. Anh nhéo chiếc mũi dọc dừa “mười điểm” của nàng:

– Không giúp anh thật à?

– Không! Phải bỏ công sức ra mà có…

– Ngang ngược. Mới làm vợ có mấy giây đã… lười!

Khi anh đưa tay ra sau lưng nàng để cởi cái áo cuối cùng thì nàng nắm chặt hai tay anh:

– Không được cởi cái này!

– Sao? Để làm gì? Em làm vợ anh chứ phải làm nguyên soái đâu mà nai nịch kỹ càng đến thế?

Nàng gượng chết được. Giọng nàng bỗng ngọng ngịu, ú ớ. Anh ôm ghì nàng và thì thầm: “Để nó chỉ vướng víu chúng ta”. Khi mọi thứ trên người nàng đã được anh khéo léo lấy đi, nàng quơ cái mền trên gường. Anh bạt nó ra: “Lại kiếm vật thế thân?”. Nàng lấy chiếc gối. “Không được ôm! Em chỉ có thể ôm anh mà thôi!”:

– Để từ từ anh sẽ cho điểm em. Bây giờ thì em nhắm mắt lại!

– Không!

– Nhắm đi mà!

– Sợ… mất dép quá!

– Trời!

Anh phá lên cười thật to, buông ngay nàng ra. Chờ có thế, nàng vớ lấy chiếc khăn đắp lên người trùm đến kín miệng. Anh nhìn trần nhà giả vờ như ngao ngán:

– Anh sẽ nhìn trần nhà này suốt ngày cho em “ế” luôn!

– Cầu cho nhìn. Chẳng có con thằn lằn nào!

– Em thật quá quắc! Anh chưa hề thấy ai như em?

– Anh tự khai?

– Nói chung thôi.

– Hừ! Có lâm trận nhiều mới có kinh nghiệm thế chứ! Em có nói anh giống anh, ai giống anh gì đâu? Em… hàng quốc cấm trong viện bảo tàng đồ qúy hiếm. Anh, hàng nhôm nhựa!

Câu nói khiêu khích của nàng làm anh sựt tỉnh. Trời ơi! Nàng mưu mẹo, lừa lộc nãy giờ để hoãn binh mà mình ngu quá, mắc bẫy:

– Anh sẽ… xông vào viện bảo tàng quốc gia coi thử hàng quốc cấm này quý hiếm chỗ nào đây!

Anh quay về phía nàng. Mặc cho nàng vùng vẫy, tay khóa tay, chân khóa chân, miệng khóa miệng. Nàng chống đỡ yếu ớt dần và đầu hàng theo cái hôn kinh thiên động địa của anh. Anh từng hỏi nàng: “Em thích anh hôn chỗ nào?”. “Hôn miệng. Hôn được miệng em thì mới nói tới chuyện khác. Hôn không được là de anh luôn!”. “De anh hay là lúc ấy năn nỉ anh hôn lại, hôn nữa, hôn thêm?”. “Đừng hòng. Hôn với mùi thuốc lá! Không cho hôn! Hôn lấy có, khỏi hôn. Hôn bài bản, cũng không được”. “Trời! Vậy hôn làm sao?”. Nàng chẳng dạy anh. Anh cũng không mở sách. Hiện tại, nàng nằm gọn dưới cánh tay khỏe khắn của anh, chịu phép. “Anh sẽ hôn lên trán em. Hôn lên má. Hôn xuống miệng. Hôn… toàn diện”. Anh hứa sẽ hôn nàng bài bản như thế nhưng hôm nay, anh chẳng theo thứ tự gì cả. Môi nàng đang tìm cách thoát khỏi môi anh để cãi cọ khiến anh phải ấn ngón tay vào bắt nàng im. Nàng giở ngón… cẩu sực xí quách. Anh giựt tay này, tay kia kịp giữ chặt hông nàng. Hú hồn, mấy ngón tay may mắn chưa là món “xí quách” của con cua đá.

“Đừng hòng vùng vẫy, con cua đá ương ngạnh!”. Nàng thôi vùng vẫy. Chiếc cà vạt của anh theo tay nàng mở ra. Nàng lần tay lên cổ anh. Anh để yên. Tay nàng lần xuống ngang bụng anh. Anh không nhúc nhích. Cả hai im lặng đến nổi anh nghe tiếng thở rất nhẹ như bị ép vào lồng ngực của nàng. Khi da anh chạm vào da nàng, nàng giật thót. Cảm giác yêu thương lại về trong anh. Lần này, anh cẩn thận hơn. Anh chắc là nàng không giở trò gì. Ánh mắt “mười điểm” của nàng phát hiện anh “ăn gian” nhưng cũng chỉ chứng là nàng đang cùng anh thèm khát một tình yêu không phải là dục vọng. Anh từ từ cuối xuống. “Như muôn vì tinh tú, em biết yêu từ thuở anh còn trong bụng mẹ… Mùa chẳng thể dạy mùa mà mùa về cây đổi sắc như tình yêu ai đã dạy người? Mắt ai không nhìn đắm đuối để môi hôn?”. Nàng đón nhận nụ hôn của anh. Anh hôn nàng thật lâu. Nàng như cơn gió thổi từ chân trời nào đến cho anh đây? “Em chợt từ đâu đến em ơi!”. Hai tay anh luồn vào cổ nàng giữ nàng thật chặt như sợ nàng tan biến đi mất. Phải là sóng thì sóng cần bờ cát. Nếu là sông thì sông cần biển để xuôi dòng. Nếu là anh thì anh cần em cho đất trời tràn ngập hương vị tình yêu. Tay anh chạm vào ngực nàng. Nàng run rẫy. “Không quen phải không?”. “Ai nói?”. “Cả người em gợn sóng trong tay anh đã nói”. “Đón mò!”. “Hai càng cua em rụng trong nồi luộc cua phải không?”. “Là sao?”. “Sao không chịu ôm người ta một chút?”. Nàng ngớ người rồi chợt hiểu. Nàng ôm lưng anh cố nén tiếng thở. Một đêm nào đó, anh chỉ có thể nói qua phôn là anh thèm nàng. Anh than: “Hai tay anh đang quờ quạng trên chiếc giường không có em”. Hai tay anh giờ tay đang quờ quạng trên người nàng. “Mắt em mười điểm vì mắt em biết nói anh ăn gian. Ngực em năm điểm. Vì ngực em… chưa bơm! Da em mười điểm trắng hơn da Châu Phi của anh. Chiều cao em hổng có điểm nào vì em lúc nào cũng phải ngước lên cho anh hôn. Em yêu anh mười điểm vì em chân thành hơn anh”. Nàng cho điểm mình với “ba rem”như thế thì làm sao anh cãi. Anh cười qua phôn: “Để anh chấm mới chính xác. Em chấm em, em thiên vị! Sắc đẹp của người đàn bà hãy để đàn ông đánh giá mới chính xác!”. Giây phút này đây, anh thấy nàng cái nào cũng điểm mười trong anh. Khi yêu nhau, ai đi tính từng điểm một. Anh nới nàng ra khi nàng kêu nghẹt thở. Tay anh chạm vào phía bên kia tay trái của nàng. Nàng quặn người. Cảm nhận tình yêu từ phía anh rót vào lòng đã làm nàng bớt hồi hộp và sợ sệt như nàng nghĩ. Anh hôn lên ngực nàng. Hơi ấm của nàng đã đi vào thân thể anh qua đôi môi. Thân hình nàng mềm như nệm nhung khiến anh như ngây dại. Không chịu nổi sự háo hức khám phá người ngọc, anh lùng sục vào vương quốc cấm cung…

Nàng ngước mặt lên trần nhà, mỉm cười hài lòng. Anh đang cho nàng những cảm giác thật nhẹ nhàng của tình yêu. Rất lâu, sau đó, anh trả lại nụ hôn cho nàng và thì thầm: “Em không sao chứ? Chúng mình sẽ có con đấy? Em có sợ không?”. Nàng lắc đầu. Trời đang nắng căng chợt dịu đi. Không khí trong phòng như đã được điều hòa với từng cử chỉ thương yêu, trân quý của nhau. Nó mát dịu như lòng nàng khát khao được uống những giọt sương trong nắng sớm. Cái gì ít ỏi khi được cho cũng làm người nhận thấy quý giá. Hình như lâu lắm rồi, anh mới có cảm nhận thiêng liêng hôm nay khi có nàng. “Chừng ấy đừng làm em đau nhé?”. “Không! Anh nào phàm phu tục tử như thế?”. Hôm nay, anh đã làm đúng lời khẩn cầu của nàng. Anh nhận ra nàng cũng sung sướng với hạnh phúc được sống chung với người mình yêu. Ngày mai sẽ ra sao? Nàng như đứng trước biển. Sóng đã tràn bờ. Sóng tiếp tục tràn vào cát. Anh ôm chặt nàng hơn và cùng cảm nhận hạnh phúc nghẹt thở với nàng. Anh xiết nàng chặt hơn. Nàng nhắm mắt tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu vừa kết tụ sau một thời gian dài đã yêu anh và chờ đợi. Mắt nàng xa xôi với những cánh hải âu vừa mới bay ngang trời đã gặp bão biển. Nàng sợ mất anh. Đôi tay nàng ôm chặt lưng anh đến độ anh cảm nhận một sức mạnh ghê gớm từ phía nàng chuyền sang. Khi anh áp mặt lên má nàng thì chạm phải những giọt nước nóng hổi. Anh lập tức tỉnh ngay. Anh chùi nước mắt cho nàng, vừa ru nàng trong cánh tay:

– Đừng khóc! Nước mắt em làm lòng anh đau!

– Em quên nói với anh là em có chứng chảy nước mắt!

– Lúc này còn xạo!

Nàng nằm im, úp mặt vào trong lòng ngực anh. Nàng nghe tiếng nhịp tim anh đập rất gấp. Ngón tay trỏ của anh chạy chùi theo hai hàng lông mày nàng, thầm thì: “Em có… hối hận không?”. “Vì sao phải hối hận. Đã hối hận thì không tới đây. Ừ! Không hối nhưng tiếc quá…”. Nàng ngập ngừng. Anh chờ đợi. “Em hối hận vì sao không gặp anh sớm hơn”. Anh hôn nàng như trả lời rằng anh cũng nghĩ như vậy. Nàng nằm yên. Tay khép mắt anh. Khi anh nhắm mắt, nàng nhón người, định dậy. Anh kịp kéo nàng vào lòng:

– Đừng xuống đất, em! Hãy khoan đã!

Nàng ngoan ngoãn nằm lại trong tay anh. Mặt anh lại sát xuống mặt nàng: “Anh yêu em“! Nàng mỉm cười đón nhận lời yêu thương của anh. Nàng nghe anh nói bao nhiêu lần nhưng cứ hễ anh nói như thế thì nàng lại xúc động đến nghẹn ngào. Còn anh, xưa nay, anh yêu ai, khó nói bằng lời. Hình như, anh cũng chưa thật yêu ai như yêu nàng bây giờ. Nàng thì muốn rằng anh lúc nào cũng nói với nàng ba tiếng đó dù là lời nói dối. Anh làm sao mà có thể nói dối với nàng. Anh yêu nàng đến chết. Chặp sau, tay nàng lần trên môi anh. “Nhìn hình anh chỗ nào em cũng thấy… ghét!”. Nàng từng tuyên bố như thế khi gọi điện cho anh. Bây giờ, nàng lại bắt đầu “yêu” cái “ghét” ấy rồi. Nàng úp người lên trên ngực anh. Mắt đăm đăm vào cái miệng anh mà nàng chê rằng đàn ông gì lại môi son như đàn bà. Đã thế, còn hút thuốc lá hôi hám nên thấy ớn lạnh. Anh chống chế: “Anh đâu có hút. Anh bỏ hút rồi”. “Vậy hả, chưa tin, để chắc ăn, em sẽ cho anh ăn kẹo gum trước khi anh hôn em”. Hôm nay, nàng lo mặc áo cưới mà quên cho anh ăn kẹo gum. Vậy mà nàng đón nhận nụ hôn của anh cũng thật lâu. Anh đùa: “Em sắp… ho lao vì khói thuốc của anh đấy!”. “Hùm! Anh có mệt không?”. “Còn em?“. Nàng lắc đầu. Nàng quay anh lại phía nàng để được nhìn anh cho rõ hơn. Này mắt, này môi, này những gì trước kia chưa phải là của nàng thì bây giờ chúng là sở hữu của nàng. “Em yêu anh biết chừng nào!”. Nàng thầm nhủ nhưng không nói cho anh nghe. Anh tìm đường vào chỗ nàng cất giấu báu vật. Nàng từng than với anh là mỗi lần nàng giảng Hồ Xuân Hương cho học trò tới đoạn phiến đá “lún phún rêu” thì học trò đã cười ầm. Anh không cần thơ Hồ Xuân Hương để cười. Anh cần nàng. Những động Phong Nhai, động Từ Thức cũng chẳng bằng “tuyệt tình cốc” của nàng. Anh đã lọt vào hang động, đã tìm ra cốc chủ mặc cho thiên hạ đua nhau tìm kiếm kho tàng. Với anh, nàng là kho tàng vô giá. Trời đất bao la nhưng tình yêu chỉ có trong cổ tích. Cổ tích thì hiếm khi xuất hiện ở thời hiện đại. Điều mà nàng hay nói với anh là “Ở đâu có tình yêu, ở đấy có thiên đàng. Còn chẳng có tình yêu thì thiên đàng cũng chỉ là địa ngục”. “Em không biết nhưng tình yêu có mắt. Nó sẽ biết làm gì khi hai người yêu nhau”. “Anh đồng ý”. Anh giữ lời hứa. Tình yêu của nàng thì đang có mắt để dò tìm đường đi của chính nó như phút giây này. Nàng đón nhận một cách cuồng nhiệt khiến anh thật sung sướng. Trong hạnh phúc, nàng gọi tên anh. Nàng không thể lẫn lộn tên anh với bất cứ những cái tên nàng quen biết. Anh lắng nghe nàng nói bằng ngôn ngữ thầm của hai người yêu nhau. Khi người đàn ông không thể làm cho người yêu cảm thấy tha thiết với mình thì coi như thất bại trên tình trường. Với nàng thì khác, nàng cho anh như anh đã cho nàng! Nàng cười, cắn nhẹ ngón tay cái của anh. Khi anh nói “anh yêu em” bên tai nàng lần nữa thì nàng nằm trên cánh tay anh đi vào giấc ngủ. Anh nhớ nàng cũng khẩn cầu: “Đừng ngủ trước em nhé!”. “Không đâu!”. “Đừng rời xa em khi mình ở với nhau”. “Không đâu! Anh tắt hết phôn”. Anh chợt nhớ là chưa tắt cái phôn. Vừa thò tay thì nghe tiếng động… anh mở máy… Không biết nội dung là gì mà mặt anh căng ra. Anh tìm cách gỡ tay nàng ra, đặt ngay ngắn trên bụng nàng và đắp mền cho nàng như nàng từng thủ thỉ: “Khi em ngủ, em đắp mền kín mít chỉ còn chừa hai con mắt”. Anh nhìn nàng một thoáng, ngậm ngùi vén những sợi tóc lòa xòa trên cái trán bướng bỉnh của nàng qua một bên để nhìn nàng cho rõ hơn. Trong giấc ngủ, khuôn mặt nàng chẳng chút âu sầu sao những lời nàng nói với anh chứa nhiều nỗi buồn đến thế? Anh chạnh lòng. Anh không muốn xa nàng trong cảm giác này chút nào. Anh cuối xuống thì thầm gần như năn nỉ: “Anh có chuyện phải giải quyết một chút. Tối sẽ vào ở với em. Chờ anh nhé!”. Tờ giấy anh để lại, cũng mấy dòng như thế. Khóa cửa ngoài cho nàng, anh hấp tấp bấm điện thoại tìm tài xế…

***

Chiếc xe con quày quả ngược hướng Tam Đảo. Nó chạy một mạch không nghỉ hơn 2 tiếng về Hà Nội. Hà Nội của anh với cuộc sống chật chội sau ngày thống nhất. Hà Nội đông nghẹt người nhất là vào những giờ tan sở. Anh không còn lòng dạ nào để nhìn thấy những cảnh quen thuộc hằng ngày…

Trong khi đó, trên đường phố Hàng Cót ở một góc đường đang giăng bảng quảng cáo hãng điện thoại di động Konica to sầm. Dưới lòng đường, người đàn ông trung niên cắp ngang hông một chồng báo còn ếm ẩm. Anh ta lê đôi dép cao su màu xanh đã mòn héo cả đế, lẹp xẹp lê từng bước:

– Báo mới, báo mới…

– Báo! Báo nào đăng tin gì mới? Lấy một tờ!

– “Công an An ninh thế giới cuối tháng“, “Chuyên đề Văn nghệ công an“, “Báo công an nhân dân”. Tờ nào cũng có mới: Tin tức tổ chức Việt Tân nước ngoài bị phá vỡ kế hoạch phá hoại, bán phụ nữ qua Hà Khẩu, Tỉnh uỷ nộp 100 triệu chạy chức… Bác lấy tờ nào ?

– Văn nghệ công an. Coi mấy tin đó mãi cũng nhàm.

Nhận tiền xong, anh ta lại lê dép. Trước mặt anh ta là chiếc xe tay ga đời mới Suzuki chở ba người đội mũ bảo hiểm đang rồ máy chạy trái đường. Bên phố Hàng Gà là dãy bán thiệp cưới lộng lẫy và những chiếc lồng đèn chuẩn bị Tết Trung Thu. Một đôi nam nữ lựa thiệp cưới:

– Thiệp màu này được không em?

– Anh thích không?

– Em thích thì anh thích.

Những lời âu yếm chìm vào giữa phố đông người. Bên phố Hàng Mã, dưới bản quảng cáo thuốc lào chính hiệu là người phụ nữ đầu đội chiếc nón rách bươm đang đứng với gánh cam quít Thái Lan của mình nhìn ra ngoài đường như ước lượng thời gian nào sẽ bán hết mớ quít còn lại. Người đàn bà quấn kín mặt mũi trong chiếc khăn che mặt, ngồi chiếc xe thồ chở những bao hàng tươi sống rau, giá chuẩn bị chuyển hàng. Trên vệ đường bên kia, hai người đàn bà lam lũ bày mớ cá sông nước ngọt trong mấy cái sàn, rổ và thau kiếm sống qua ngày. Bà nằn nì với khách :

– Loại cá chép sông này khó ăn lưới, chỉ câu thôi, bác cho thêm đi nào?

– Hai chục nghìn có được thì lấy?

– Thôi! Bán vốn cho bác. Trưa rồi, tôi cũng muốn cho xong mà về với con.

Dọc theo phố Hàng Vải – Hàng Gà, mùi thơm của món chả chiên miền Bắc đánh động những cái bao tử trống trơn. Phố Hàng Hỏa bắt đầu thưa người. Vòi nước phun trong công viên thành phố vẫn bắn những tia nước lên trời thành cột bọt trắng xóa. Những đóa hoa cánh bướm nở vàng vọt trong công viên. Hai bức tượng người đàn ông và phụ nữ với dòng chữ “Quyết tử để tố quốc quyết sinh” lặng lẽ đứng bên đời nhìn qua bên kia đường là một rổ khoai lang, khoai sọ luộc với cái cân chẳng biết già hay non để “quyết sinh tồn”! Người bán khoai vừa gặm một củ vừa ngước nhìn bóng nắng:

– Ngày nay buôn bán khó khăn quá! Người ta chả thích ăn khoai lang nữa thì mình chết!

Bên bờ Hồ Gươm, tấm bảng “Bank – Bảo Việt” nhìn thấy từ xa. Tháp Bút năm tầng vẫn hướng mũi bút lên trời chẳng biết viết gì gởi Thượng đế hay muốn chọc thủng trời xanh kêu đòi tự do, công lý? Hồ Gươm long lanh thánh tích lịch sử tự ngàn xưa vẫn là nỗi thiết tha trong lòng những người thương nước “đau lòng con quốc quốc”. Còn sống sót sau những năm tháng thăng trầm là hàng tre già um tùm con cháu bên Hồ Gươm như kể chuyện ngày xưa và nhắc nhở người mai sau sống sao như tùng, như trúc, như tre, như thông trong bốn mùa thời gian. Hàng Phượng Vĩ tỏa bóng mát rợp bờ hồ chứng kiến những cảnh phân chia thiên hạ từng thế kỷ! Hà Nội nào chừng ấy cái tên? Hà Nội từng ngày rồi vẫn thế: Không em!

Anh vẫn định đưa nàng đến Hồ Gươm, hồ Tây, Chùa Một Cột, Quãng trường Ba Đình, Tháp Báo Thiên, Tháp Bút… cho nàng làm thơ, viết nhạc, chụp ảnh… Bây giờ, mọi chuyện hỏng cả. Anh đang buồn chết cả người. Chiếc xe dừng lại một địa điểm. Anh quày quả vào cơ quan lấy xe và chạy về nhà. Người đàn bà hình như đã chờ đợi anh lâu lắm, bương bã chạy ra:

– Bố về rồi thì trông hộ con cho em về bên mẹ có chút việc.

– Việc gì thế?

– Mẹ chả bảo.

– Ngày mai được không?

– Không được. Bố có việc à?

– Có, à không! Chỉ việc cơ quan.

Anh chẳng thể nào chống chế. Chờ người đàn bà chạy đi, anh kêu khổ thầm. Một chặp sau, điện thoại reo: “Em đưa mẹ đi đám cưới đấy. Tối nay có thể em về khuya”. Phôn trên tay anh lõng ra, rơi xuống bàn. Anh không còn đủ can đảm nào để gọi điện cho nàng.

***

Nàng thức giấc lúc chiều chập choạng. Cảm giác trống vắng quay quanh. Nàng quờ tay sang phải, sang trái. Mắt nàng chạm vào tờ giấy có nét chữ vội vã nằm trên bàn. Nàng nhìn nó trân trân như linh cảm điều gì đó không thiện chung. Nàng nhắm mắt cho cảm giác bềnh bồng kia trôi tan một chặp rồi mở ra. Tờ giấy vẫn là hiện thực nằm trên bàn để nói rằng người ấy đã rời khỏi căn phòng này. “Đừng để em một mình ở khách sạn nhé! Em thiệt là sợ”. “Không đâu! Anh làm sao để em một mình”. Giờ đây, mọi thứ đã hiện nguyên hình. Nàng đang ở một mình là một sự thật không thể nào là giả. Chiếc gối bên kia vẫn còn dấu tích của người đã nằm qua khiến nàng đau đớn. Tim nàng như nhói lên từng cơn. Hình như ai đó đã đâm vào tim nàng những mũi dao vô hình. Nàng bất động. “Em ước mong khi mở mắt và trước khi nhắm mắt sẽ được nghe anh nói yêu em”. “Anh sẽ nói cả ngày, cả đêm. Chỉ sợ lúc ấy, em chán tai”. “Hùm! Anh dám nói thì em dám nghe. Chỉ sợ dám nói mà không dám làm”. “Không dám đâu! Từ từ, em sẽ thấy. Gặp anh rồi, em sẽ biết mà”. Nàng bật lên tiếng cười chua chát: “Ta đã gặp anh, đã thấy hết những gì anh nói yêu ta. Ta nếm thú thương đau này nhanh quá. Có gì đó bất công với ta?”. Tình yêu ư? Làm gì có. Nếu trên đời ai cũng sống êm đềm với mái gia đình và chấp nhận cái hạnh phúc không thật đó thì thế giới này cần chi sinh sôi lắm người?

Tờ giấy được nàng cất vào va ly. Đã là kỷ niệm thì cái gì cũng có thể cất. Tại sao không? Tiếng gõ cửa phòng đánh thức nàng trở về thực tại:

– Em vào phòng dọn dẹp được không ạ!

– Không cần dọn gì đâu. Cám ơn.

– Vâng! Khi nào chị ra ngoài thì em vào dọn.

Nàng đã không ra ngoài. Nàng không muốn người ta thay hết những gì tồn tại của anh trên chiếc gường này. Nàng không muốn cả những vết tích này cũng mất hút như anh. “Anh ấy sẽ không thể trở lại với mình đêm nay đâu”. Linh tính nàng đã bảo với nàng như thế. “Không ở lại đêm nay thì ngày mai cũng thế thôi! Mình không cần phải ở lại nơi này chờ đợi vô vọng”. Nàng quyết định nhanh chóng bằng cách tìm số điện thoại của hãng Vietnam Airlines. Xong xuôi, nàng nằm vật ra gường nhìn vào khoảng không bằng đôi mắt ráo hoảnh. Một trái tim đã chết thì làm gì đôi mắt còn sinh khí mà nhìn! Nàng chìm vào kỷ niệm để được kỷ niệm ru êm dù là những lời giả dối…

Có lần, anh đánh thức nàng dậy giữa khuya để nghe điện thoại. Chỉ vài phút, anh có khách vào phòng thì nàng là người phải “hy sinh”. Bao lần như thế, nàng hờn mát, anh dỗ dành: “Thông cảm cho anh” nhưng anh chẳng thông cảm cho tấm lòng của nàng. Tình yêu sao cứ phải để một người chịu thiệt thòi – những thiệt thòi không đáng gì để bảo tồn tình yêu được sống. Nếu chẳng phải là người có khả năng để xoay chuyển tình thế thì tình yêu sẽ chết yểu. “Em đã gieo hạt giống tình yêu trên đất. Sống hay chết tùy vào sự chăm sóc của anh”. Nếu cuộc đời vốn dĩ đã sung sướng, đã tự do, người ta đấu tranh làm gì? Nếu cuộc tình nào cũng sẵn sàng là những tấm thảm hồng nhung cho hai người bước lên thì người ta làm gì biết được sức mạnh và sự hy sinh của nó nằm ở đâu? Nàng nằm cuộn trong chiếc mền cho tới tối. Cả đêm, khi nàng trằn trọc thì chiếc phôn ngon giấc.

Ánh trăng tròn đang chiếu vào phòng. Nàng tắt hết điện để được nhìn thấy ánh sáng hiền hòa của trăng. Một hôm, anh kể với nàng rằng anh đã nói về sự tích thằng Cuội ngồi gốc đa với mấy tụi nhỏ là thằng Cuội đã bay lên cung trăng. Nàng cười ngã nghiêng : “Cuội nào mà biết bay! Chị vợ ở nhà vô tình… đái vào gốc cây đa. Cây đa bị uế mới rùng mình nhổ gốc bay lên. Anh Cuội kia đang đi làm về thấy cây đa bay thì hoảng hốt nắm vào cái rễ. Kết quả là anh ta ngồi mãi suốt đời với cây đa trên cung trăng đó chứ”. “Hà hà, ừ anh sai”. “Em cũng chẳng trúng. Vì cổ tích mà”. “Ừ”. Lúc ấy, anh cười thật dễ thương. Nếu chẳng thương được những cái ngu ngơ của người thì sao có thể yêu người? Chẳng lẽ nào anh không yêu nàng nữa? Anh mới hồi trưa đã nói nàng là kho báu của anh. Vậy mà tối nay, anh bỏ “kho báu” này để chạy lấy người sao? Không thể nào! Làm sao mà anh có thể giả dối với nàng trong những phút giây thật êm ái vừa qua? Sự thực, anh đã không đến với nàng. Ánh trăng mà nàng cảm nhận thật nhợt nhạt trong phòng như chứng minh rằng anh không có bên nàng. Nếu có, nó đã rực sáng lên rồi!

Đồng hồ báo 12 giờ khuya. Nàng xòe bàn tay ra để nhìn dòng chỉ tay mình trong ánh trăng lờ mờ. Chẳng thấy gì ngoài 6 đường hình chữ M chạy trên hai bàn tay mà nàng thường gọi đùa là hai chữ “minh mẫn”! Nàng cười cho sự “minh mẫn” của mình. Nàng từng viết cho anh: “Tình yêu thứ nhất, em chẳng thể trao anh, thôi xin đành lỗi hẹn. Tình yêu sau cuối, em trao hết cho anh, yêu cho đến muôn đời!”. Nàng tỉnh táo trở lại. Rất may, nàng đã nghĩ đến con đường địa ngục này sau khi lên thiên đàng. “Niềm vui nào mà chẳng có nỗi buồn ghé thăm? Hạnh phúc nào mà chẳng có bóng râm đứng bên bờ hiu quạnh?”. “Em cứ nói những chuyện buồn không à!”. “Em nói thể để khi lỡ có gì không may xảy ra, mình chẳng bất ngờ!”. Anh bực nàng nghĩ quẩn. Bây giờ thì nàng nghĩ đúng. Chữ “minh mẫn” đã có thể vãn hồi. Nàng cười to như điên… Nếu anh là Hạng Võ thì Ngu Cơ chính là nàng rồi. Ngu Cơ phải bị chết cho Hạng Võ tồn sinh? Nàng dứt khoát mình không phải là Ngu Cơ, còn anh chẳng bao giờ trở thành Hạng Võ. Vì yêu anh, nàng tự động rút lui cho anh khỏi khó xử. Đấy không phải là sự hy sinh cao cả hay sao?

***

Cả đêm, anh cũng trằn trọc mãi. Sáng sớm, anh mới được tự do khi ra khỏi nhà. Anh thu hết can đảm để mở phôn gọi cho nàng. Không kết quả. Anh nhắn tin. Không trả lời. Anh lập tức gọi điện tới khách sạn. Anh nghẹn đi khi cô nhân viên tiếp tân trả lời: “Chị đã trả phòng sáng sớm rồi anh ạ! Chị có chuyến bay hôm nay hay sao ấy! Em cũng không rõ. Em cũng chẳng thấy chị gọi ăn gì trong đêm. Dạ đi khoảng 7 giờ 15 sáng”. Bây giờ mới 7 giờ 30. Vẫn còn sớm. Anh vội vã gọi tắc xi. Chết hay sống gì cũng phải gặp cho được nàng tại sân bay. Anh cảm thấy mình chẳng phải là thằng đàn ông nữa. Cái gì mà “trách nhiệm” với “trách lòng”? Anh dám yêu người ta, người ta dám sống chết đến với mình nhưng anh là một kẻ chẳng biết trân quý tình yêu. Anh hối người tài xế chạy cho mau tới Nội Bài.

– Từ từ thôi bác ạ! Đông người chạy nhanh nguy hiểm, cháu không dám!

Anh ừ. Ai mà chẳng biết chạy nhanh nguy hiểm chứ, nhưng nói một lời cho đỡ nôn nóng trong lòng cũng đâu sao? Túi áo anh lại động đậy. Mỗi lần nó cục cựa, anh lại mong là nàng gọi cho anh. Lần này cũng chẳng may mắn hơn. Giọng ông sếp của anh trong phôn thật khẩn trương. “Lại phải về gấp hả?”. Anh rên trong lòng:

– Cháu quay xe lại dùm chú nhé. Chú có việc gấp cái đã. Xin lỗi. Đây, tiền hai vòng xe của cháu.

Cậu bé tài xế chẳng hiểu mô tê gì vội kiếm ngõ cua quay xe. Anh kêu trời không thấu. Cơ quan anh lại có việc khẩn cấp cần anh dù anh đã xin vắng hôm nay. Anh thầm mong nàng vì yêu anh mà hãy thông cảm cho anh. Những sự việc xảy ra bất ngờ không ngoài tầm kiểm soát của anh. “Thật là tội nghiệp cho em!”. Anh đã bỏ nàng một mình sau những giây phút bên nhau ngắn ngủi hôm qua. Vậy mà hôm nay, anh lại để nàng về một mình không có người đưa tiễn! Anh thèm nghe tiếng nói của nàng dù là lời trách móc, dù là giọng gắt gỏng hơn là nàng im lặng. Im lặng của nàng là tù chung thân của anh. Anh làm sao mà vui vẻ sống với những ngày tháng còn lại với lương tâm cắn rứt mà nói là hạnh phúc chứ? Con đường Nội Bài về Hà Nội 45 cây số nhưng chỉ mới đi chưa được một phần ba mà lúc quay về một phần ba này hình như dài thăm thẳm…

Khi mọi việc cơ quan tạm xong, anh hấp tấp gọi nàng. Một giọng đàn ông trả lời trong phôn. Anh lập tức sập hết những cánh cửa yêu thương và thay thế nó bằng những song sắt tù đầy. Người anh đầy đinh nhọn.

***

8 giờ sáng. Chiếc tắc xi dừng lại “Noi Bai International Airport” ở cửa Lobby D dành cho tuyến nội địa đi Đà Lạt, Đà Nẵng, Buôn Mê Thuột, Điện Biên Phủ, Huế, Nha Trang, thành phố Hồ Chí Minh thuộc hai hãng hàng không quốc gia “Vietnam Airlines” và “Pacific Airlines“. Người khách lặng lẽ bước xuống tắc xi với chiếc va ly nho nhỏ. Chị nhìn tấm bảng hướng dẫn các chuyến bay rồi tìm một chỗ ngồi chờ chuyến bay 4 giờ chiều về Sài Gòn. Nhạc điện thoại rung đến chục lần nhưng chị không bắt máy. Nhân viên kiểm soát phi trường qua lại mấy lần đều dễ dàng nhìn thấy chị ngồi từ sáng đến chiều với bó hồng đang nở thắm. Hương thơm của nó đang nhè nhẹ thoang thoảng. Không nhịn nổi sự tò mò, ông ta hỏi han:

– Cô đi đâu?

– Dạ, cháu về Sài Gòn.

– Còn tới 5, 6 tiếng nữa cơ.

– Dạ, cháu biết, cháu sợ trễ nên ra sớm!

Ông à rồi đi làm việc. Một người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế trống bên chị. “A lô! Em đã đến chưa? Anh đang chuẩn bị về Đà Nẵng. Em cứ thẳng ra Đà Nẵng, anh sẽ đón em ở phi trường nhé! Ừ! Không gì lo lắng cả. Mọi việc có anh rồi…”.

Anh ta nói hơi to giọng nên chị phải bị nghe. Anh ta hình như háo hức cho một chuyến bay có dự định này. Vậy đấy! Khi người ta có một điểm đích để tới, để lui thì những bước chân sẽ không còn âm thầm, những lời giả dối cũng tưởng là sự thật. Những đắng cay sắp nhận lãnh mà lại tưởng ngọt ngào! Chị khẽ cười buồn. Một cặp tình nhân đang hẹn hò gặp nhau có phải? “Mọi việc có anh lo hết”. Rồi chẳng biết hắn sẽ lo tới nước nào? Ai sẽ là người hạnh phúc được hưởng những lo lắng của người trong cuộc? Chị thầm hỏi trong cơn buồn ngủ và mệt nhoài. Lẽ ra, giờ này, chị có thể nằm ngủ một giấc tới chiều rồi từ từ hẳn ra sân bay. Vé máy bay của chị đã đổi ngày về sớm hơn vé in hai ngày. Chị nhìn chung quanh như tìm kiếm một bóng hình vô vọng…

Khu D ít náo nhiệt hơn khu A. Ở đây, 4 chuyến máy bay China Airlines, Cathay Pacific, Eva Air và Hong Kong Airlines đang check-in đoàn Việt Nam mặc đồng phục quần xanh, áo xanh xuất cảng lao động sang Đài Loan. Người thân đang tranh thủ chụp ảnh lưu niệm. Trong số hàng trăm công nhân trẻ tuổi này sẽ có vài chục người sẽ vĩnh viễn không thấy tổ quốc vì những tai họa xảy tới trên đất khách quê người. Tuổi trẻ ư? Với chị đã chẳng là con số 0 to tướng hay sao? Niềm tin ư? Đã trôi tuồn tuột theo những tháng ngày làm người bất như ý. Tình yêu ư? Nó cũng đã chết yểu khi mới vừa chào đời! Không ai thấy được chị đã cười một mình héo hắt đến mấy lần. Tiếng loa phóng thanh của nhân viên hàng không thông báo vang vang. Tiếng người gọi nhau, tiếng guốc dép khua xuống nền thềm phi trường sáng bóng lộp bộp, lép kép khiến chị chẳng nghe tiếng phôn reo báo có tin nhắn vừa tới. Mà nếu chị có nghe, chị cũng không mở máy. Không mở máy, chị cũng dư biết trong đó nói gì! Chị gục đầu trên thành ghế mệt vì đau thương, vì đói. Chị ngủ quên…

Nhân viên hàng không đang thông báo về chuyến bay vào thành phố Hồ Chí Minh đã đến giờ làm thủ tục. Người kiểm tra an ninh sân bay lay chị dậy. Ông ta nhìn nàng lo lắng:

– Cô không được khỏe à? Vào làm thủ tục đi. Tới giờ rồi!

– Dạ! Cháu không gì! Cám ơn bác.

Chị đứng vào cuối hàng chờ check-in. Không hiểu sao trong giờ phút này, chị hoang mang. Vậy là mình đi thật. Vậy là đến phút cuối cùng, anh ấy cũng không tới để nhìn mình lặng lẽ ra đi! Chiếc điện thoại di động bị bỏ quên nằm trên chiếc ghế đang rung chuông…

Người nhân viên đánh thức nàng khi nãy mới phát hiện cái phôn còn nằm trên ghế đang rung. Ông ta nhấc máy: “A lô!” thì đầu kia lập tức tắt ngay. Ông nghe như có một sự giận dữ nào đó trong đầu dây bên kia. Ông chẳng biết xử lý với cái phôn như thế nào vì người chủ nó đã vào phòng cách ly. Ông ta ngần ngừ… rồi bấm lại số điện thoại vừa gọi tới. Ông hy vọng là người nhà của chị sẽ đến nhận cái phôn. Chuông reo, chẳng có ai bắt máy. Lạ thật! Ông cố gắng thêm vài lần nữa. Cái phôn vừa hết pin. Nó tắt ngủm.

***

Anh tắt ngay cái phôn khi nghe giọng đàn ông trả lời. Anh điên lên. Thì ra, nàng đã có người đàn ông khác. Thì ra, nàng không bắt phôn ta là vì đang ở chung với người đàn ông này. Vậy mà ta cứ dằn vặt với lòng là đã làm tổn thương nàng. Đàn bà! Đàn bà yêu nhanh rồi chuyển tông cũng nhanh thật. Vậy mà còn dám nói yêu ta. Thật là ma quỷ. Thật là dối lừa. Nàng vẫn có ba ngày ở lại đây cơ mà. Hèn nào nàng lo mà chuyển dời chỗ ở. Không có ta, nàng cũng có đàn ông bên lòng. Nàng thèm khát đàn ông như thế sao? Điện thoại anh rung lần thứ tư. Anh bắt máy, hy vọng sẽ nói được một câu: “Em là người đàn bà phản bội” cho hả lòng, hả dạ nhưng tiếng đầu dây lại là tiếng người đàn bà giọng Bắc. Anh cứ tưởng nàng giả giọng. Anh tắt phôn. Lại reo… Lần này tiếng người đàn bà như giận dữ: “Anh gọi vào phôn này đấy à? Anh và người cầm phôn này có liên quan gì?”. Lại một con sư tử. Anh đành nói thẳng: “Người có số phôn này là vợ tôi”. “Vợ anh? Sao ông nhà tôi lại có phôn của vợ ông nhỉ? Thôi! Thôi! Thôi chết rồi! Tôi hiểu rồi…”. Bà ta nhanh chóng cúp phôn. Anh chập chờn với những gì mình nghe thấy. Vậy là đã rõ. Họ quan hệ nhanh đến thế cơ à! Anh cười nhạt như lòng quặn đau. Không yêu sao lại có cảm giác bị người bội bạc mà đau? Chiều tối, phôn anh rung. Nhìn số là anh biết thế nào người đàn bà sư tử kia cũng mang tin “vợ anh” đang với chồng bà ta “mèo chuột” tới cho anh. “A lô! Nếu anh là chồng người có số phôn này thì nên tới sân bay, tôi gởi cái phôn. Chị nhà anh đã để quên chiều nay tại sân bay. Xin lỗi, vợ tôi làm phiền anh. Chào anh nhé!”. “Dạ, cám ơn!”. Một giọng đàn ông mấy tiếng trước khẩn báo. Anh chẳng biết mình phải làm gì trong lúc này. Anh như con vụ quay mòng mòng. Anh phóng ra sân bay. Kỷ niệm còn lại của nàng là cái phôn. Không thể để nó lọt vào tay kẻ khác. Anh hy vọng nàng sẽ dùng số máy khác mà tìm cái phôn. Vậy thì anh có thể nghe được giọng nói có thể là đanh thép, có thể là đầy nước mắt của nàng. Người nhân viên trao anh cái phôn. Ông vặn hỏi anh:

– Tại sao anh không đưa vợ ra sân bay?

– Cô ta giận cháu nên đi đột ngột.

Như đánh trúng chỗ hở sườn, ông ta bi bô:

– Bà nhà tôi thấy tôi mang cái phôn về nhà đã la om lên là tôi thế này, thế kia. Tôi giải thích mãi mà bà không tin. Tôi mà léng phéng thế nào được với bà ấy? Anh cũng biết rồi, anh lấy vợ thì hiểu được hoàn cảnh của tôi. Bà như điên. May mà anh còn đây. Thôi! Gọi làm lành vợ đi. Tôi cũng bị bà nhà tôi quần cho cả buổi về cái phôn này. Tôi mệt lắm rồi. Đàn bà thật là phiền phức. Nom chị nhà anh hiền lành thế. Chắc không phải người miền ngoài này?

– Dạ vâng! Cô ta về quê ngoại Sài Gòn ạ!

– Ờ! Nhìn biết ngay.

Anh nghẹn họng. Anh quay trở về bằng một sự thật trớ trêu mà anh là thằng đàn ông đáng nguyền rủa hơn lúc nào hết. Hôm qua, tại nơi đây, nàng còn nghịch ngợm với hai đầu tóc đỏ, vàng trêu anh. Hôm nay, nàng ra đi cô đơn và đau khổ. Anh chạy trốn cảnh sân bay, chạy trốn một sự thật ngoài sức chịu đựng của anh.

Tháng ngày còn lại, sự trả giá của một cuộc tình ngoài của anh không đoạn kết là những mảnh cắt hình trái tim. Anh đã can đảm yêu nhưng không can đảm giữ gìn được mầm sống tình yêu mà nàng đã trao nàng thì nó phải chết. Nó chết là đúng vì tình ngoài, từ xưa đến nay, vẫn chỉ bóng mây trong cơn mưa giông, là 7 sắc cầu vòng của chân trời tự do mà người ta khi bước vào vòng thòng lọng của hôn nhân đã không mấy ai được nhìn thấy nữa!

Anh tìm lại cái mail của nàng lúc dỗi hờn. Những dòng chữ như một lời tiên tri: “Em đã tự cột nên phải tự mở. Giữa chúng ta coi như một giấc mơ phải không? Em đã thả vào anh nhiều điều riêng tư mà anh chưa thể nào tiếp nhận vì em đã quên mất mình chỉ vừa quen biết nhau. Tình yêu không chỉ đơn giản là câu chuyện giữa hai người mà có những nỗi niềm cần san sẻ cho nhau. Em vội vã. Anh chưa quen. Vậy là phải chờ thời gian! Em không chờ nữa. Mệt mỏi và tự động rút lui.

Từ đây, em sẽ can đảm sống như những năm tháng đã sống không có anh. Điện từ cùng dấu mới đẩy nhau thì tại sao giữa anh và em chẳng thể gần được với nhau hơn? Mình có phải điện từ cùng dấu đâu?

Thiên tác nghiệt có thể tha. Người tác nghiệt tất bị diệt. Tình yêu cũng thế. Trời cho, trời không lấy nhưng người tự cho, người sẽ lấy đi. Em không lấy lại vì anh đã chẳng trao ra!

Em tự hỏi đã hiểu chút nào về anh? Hiểu được chút ít thì cũng như chẳng hiểu gì. Anh ngoài chuyện tình cảm thì chẳng quan tâm đến những gì em quan tâm. Anh muốn an nhàn thì lòng em cứ nổi sóng. Em mở lời, anh nói em “dạy khôn”. Em chia sẻ, anh cho là em “nhiều lời”… Chẳng hiểu lòng nhau thì sao mà yêu nhau! Điều em sợ nhất đã xảy ra. Những vết nứt cũng đã bắt đầu… Anh sống bề ngoài. Em hướng nội tâm. Anh ngắn gọn. Em dàn trải. Anh từng bước. Em cuồng nhiệt… bởi vì sao?

Anh là người như thế nào đây? Khi gần thật gần, khi xa quá xa! Hóa ra, tình yêu không có thật trong cuộc đời! Em tìm kiếm cả cuộc đời, có trao ra trọn trái tim cũng chỉ hoài công, vô ích. Anh chưa thật biết yêu là gì đâu, anh yêu! Chưa từng biết trống vắng? Chẳng cảm nhận xót xa. Nào thiết tha với tình cảm mình có? Thờ ơ mà tưởng đã thương người. Chỉ da diết bằng vài cảm nhận mà cứ nghĩ yêu người? Ta cùng trên ván cờ nhưng chẳng ai biết chơi! Coi như anh đã đùa cùng sóng, vui với chút gió giao mùa. Em là giao mùa của anh. Chỉ vậy thôi.

Quay về nơi anh đã sống. Ở đó, mới là tất cả của đời anh. Em đã mang anh ra khỏi tầm tay người nào thì phải trả anh về cho người ấy. Cuộc đời không nên để những canh bạc nợ nần. Tình yêu không nên để lại vết thương!

Khi nào anh chịu trao ra trái tim thì tình yêu biết nẻo quay về. Bằng không, nó tự sinh và tự diệt. Em thật mệt mỏi quá. Em không đủ sức bơi trên biển sóng mà đến đảo hoang anh. Em thật sự không biết bơi nhưng em đã nhảy xuống nước! Em buông tay nha…”

Lần đó, anh đã nhảy xuống nước vớt nàng lên: “Làm gì mà bi quan, chán nản thế không biết. Mới xa có một tí mà hờn dỗi ghê thế. Hôn em và yêu em mãi mãi. Hãy cẩn thận giữ gìn sức khỏe và nghĩ tương lai cho tươi đẹp, đừng bi quan. Lúc nào cũng có anh ở bên cạnh”.Sau cơn hờn dỗi, nàng đã về với anh nhưng anh đã bỏ nàng một mình. Điều ấy, khác nào anh đã đẩy nàng xuống nước lần nữa?! Chiếc gường anh ngủ sao rộng quá. Nó lạnh lẽo cả đôi tay dù đôi tay anh cũng đã phải có… một người!

***

Nàng bước trên đường phố đầy những chiếc lá vàng báo hiệu mùa thu đã gần hết. Nàng đưa tay hứng lấy những chiếc lá hai màu khác nhau một vàng, một đỏ đang từ từ rơi. Nàng nhớ lại hai cái đầu tóc giả vàng, đỏ mà cười buồn. Chừng ấy vui một thoáng để buồn suốt đời cũng coi như đã đủ. Nàng ngồi dưới gốc cây thật to trong công viên. Những phiền muộn có lẽ cũng theo gió trôi xa. Chiều đến, những em bé theo cha mẹ chạy giỡn chung quanh công viên rộng lớn đầy cỏ xanh. Những đàn chim thoát khỏi phong ba cũng đã trở về đây ríu rít gọi họp bạn. Thế giới loài nào cũng có những niềm vui riêng không dễ khám phá.

Nếu như ngày thường, không phải mang tâm trạng như hôm nay, nàng sẽ đu mình lên chiếc xích đu để thi xoay vòng đu với mấy đứa nhỏ. Nàng cũng sẽ trèo lên những cây cột này và nhảy xuống đất hay chạy mấy vòng để thẩy banh vào bóng để nghe được tiếng cười vỡ ra của bầy trẻ nhỏ:

– Trật hất rồi!

– Cô quăng bóng vào nhưng vào… hồ nước rồi!

Bây giờ, mặt trời vàng cũng đã nhòa dưới núi. Nàng vẫn ngồi dưới gốc cây đầy lá rụng để nghe lòng lịm chết. Tình cho không, biếu không! Lá cũng rụng vào hư không. Lá biếu không chẳng ai nhận. Vầng trăng rằm tháng Tám chỉ còn một nửa trên không. “Thuở nhỏ, em thích cầm lồng đèn ngôi sao đi khắp nơi trong làng. Lớn hơn, cũng thế. Bây giờ thương nhớ thuở xưa biết là bao! Giá mà được lùi về thời thơ ấu!”. “Anh thì không muốn lùi về. Lùi về để khổ ư”. “Lùi về thời thơ ấu để được xắn quần chạy khắp đồng, chẳng biết buồn lo, có hơn không”. Nàng chưa kịp nói với anh nếu như rằm tháng Tám hôm nay có nàng thì anh tìm cho nàng chiếc lồng đèn ngôi sao. Mọi ước mơ coi như đã chấm hết. Cũng phải thôi! Yêu một người không dễ. Giữ người yêu càng khó gấp trăm. Thời gian nung nấu nhớ nhung. Thời gian cũng xóa nhòa dấu vết ái ân. Nàng nhớ rằng anh rất thích nghe và hát bài “24 giờ phép”. Nàng thường hờn anh không dành thời gian cho nàng nên vơ luôn cái bài hát mà ràm:

– Hùm! Có 24 giờ phép thì 4 giờ đi, 4 giờ về, 8 giờ ăn nhậu, 8 giờ cho em, phép anh cũng chia 7 cho giấc ngủ. Vậy mà “thời gian còn lại anh cho em tất cả em ơi!” cái gì kia chứ?

– Em thật chẳng hiểu cho anh! Bản nhạc người ta viết thế chứ anh đâu thế!

Ngày ấy ở Tam Đảo, anh chưa kịp hát cho nàng nghe một bài về những bài về lính chiến mà anh thích. Nàng cho rằng người như anh mà cũng cảm nhận được cái hay của “nhạc vàng” thì dễ cảm. Anh có một tâm hồn của kẻ phong sương. Kẻ phong sương yêu thương rất mãnh liệt. Anh hợp với nàng chỉ duy nhất điểm ấy. Ngày xưa, nàng thương màu áo lá rừng. Bây giờ, màu áo lá nào đang làm nàng vỡ tan ước mơ nhỏ bé? Nàng đâu có đòi hỏi gì ở anh?

Hai chiếc lá còn nằm yên trong tay. Nàng nhớ anh quay quắt. Ánh trăng một nửa cũng sắp tàn trên hè phố. Nàng cũng phải về nhà. Không thể yêu được người mình yêu thì cũng cần phải sống. Sống cho trọn kiếp người. Trong người nàng hình như đang có một mầm sống cựa quậy. Nàng đi về một mình nhưng nàng đã có một tình cảm thiêng liêng khác mà nàng đánh đổi hết một đời để có. Sống hết mình cho tình yêu. Yêu hết lòng cho tình đã chết. Sự trả giá này có đáng cho nàng được sự thông cảm của trời xanh, cây lá hay không? Từ đây, nàng sẽ không phải cô đơn. Trong nàng, anh vẫn tồn tại nhưng không phải là anh mà bằng hóa thân một kiếp khác. Trời đã cho anh và nàng một trái trăng tròn. Anh đã chẻ đôi chia mỗi người một nửa. Nửa mảnh của nàng đang héo hắt ánh sáng nửa vầng trăng cuối thu. Nửa mảnh của anh, anh đã thả nó lên trời. Trăng khuyết sẽ tròn nhưng tình khuyết biết bao giờ mới tròn lại trong nhau?

Lá thu vẫn rụng trong vườn thu. “Tình yêu em rụng vào tay anh rồi cũng trôi xa tận cuối chân trời! Em mang tình anh đến cùng trời cuối đất. Anh có mang tình em cho đến muôn đời?”. Trên hai chiếc lá vàng có thêm hai giọt nước mắt. Nàng nghiêng hai chiếc lá vào với nhau cho hai giọt nước mắt đang lung linh hai mảnh trăng tàn nhập một. Nó đang sáng long lanh một tình yêu dù là tình yêu tuyệt vọng. Nàng khẽ gọi tên anh, gọi một lần cuối cùng thôi, anh nhé! Trong chiếc bình hoa, cánh hoa khô cuối cùng của bó hoa hồng vừa rơi xuống trên bàn lả tả những cánh hoa. Tình yêu đã vào tàn cuộc được vùi chôn trong sắc hoa hồng./.

Tháng 04/21/08
Ngọc Thiên Hoa

Exit mobile version