Site icon Ngọc Thiên Hoa

ĐÓA QUỲNH HƯƠNG CHƯA BIẾT

Truyện ngắn Đóa quỳnh hương chưa biết

Truyện ngắn đóa quỳnh hương chưa biếtNgười thiếu phụ hướng về phía núi. Nơi ấy là khoảng trời rất xanh của thế giới rừng đầy huyền thoại. Nơi ấy cũng là nơi có một người đã lặng lẽ ra đi…

Hai đứa nó con nhà hai xóm trên và dưới. Mỗi ngày gặp nhau, chúng không kình nhau về hoa Lục Bình mới là chuyện lạ. Chẳng hiểu vì sao cứ mỗi lần hòa là hai đứa rủ nhau lên núi như để tìm ra sự dung hòa của núi rừng chẳng bao giờ biết giận. Chúng thôi không tranh cãi về đám hoa Lục Bình nở muộn ở cái bàu bên nhà. Như vậy là núi rừng yên tĩnh sẽ ồn ào vì tụi nó chiều nay.

– Sao không mang đôi giầy?

– Rách rồi.

– Đổi cho mang nè. Khỏi đau chân.

– Khỏi. Đau cho quen.

Vậy là hai đứa như thế cứ om sòm như thế mà phang thẳng lên núi. Chúng đi hái những trái sây. Mùa này sây chính đen ối rừng. Hai đứa chỉ cần một nhánh thôi là tha hồ có vài ký mang về. Sây vừa chín ngọt dòn ngon đáo để. Sây chín rồi thì ngâm nước, mật tơm ra, ngọt kinh. Đằng chân núi là những cây chổi lơ thơ mọc mà không ai biết có từ lúc nào. Những con chim rừng kêu rộn trong những nhánh cây. Phía dưới những tảng đá, người ta đốt rẫy trồng thu đủ, chuối mốc. Loại nào chịu khô là họ trồng. Khói hun tỏa khắp rừng. Những con thỏ rừng, thỉnh thoảng vụt nhảy qua bụi cây dại.

– Sao hôm nay không thấy con gà rừng?

– Ừ nhỉ!

– Hay con gì ăn mất?

– Đừng nói bậy. Ớn lạnh.

Con gà rừng đã quen với những hạt cơm khô của tụi nhỏ. Hôm nay, nó không tới ăn như những chiều khác làm hai đứa cảm thấy thiếu thiếu. Giống như người ta trống vắng những cái gì quen thuộc dù là một câu chửi thề, một lời mắng mỏ, một trận cãi nhau.

– Sao trái sây hôm nay cũng chua thế?

– Chắc chưa chín.

– Không! Chín rồi nhưng chua thật mà.

– Vậy hả. Để thử.

Cô bé nghe ớn lạnh từ phía sau lưng. Nó chưa kịp hỏi sao hôm nay lạnh gáy quá thì… ào! Cái bóng đen to phát khiếp phóng qua mặt. Cậu con trai theo phản xạ giơ hai tay lên ẩy cô bé sang một bên. Rắc! ”Đùng”! Tiếng gì vỡ vụn kèm theo tiếng kêu thảng thốt đớn đau của ai trong hai đứa? Con heo rừng đen thui nằm lên trên mình cậu con trai. Thân hình nó phủ hết trên mình cậu. Cô bé chỉ kịp há hốc mồm ra thì ba bốn người chạy tới. Họ chăm chắm vào con heo rừng mà quên phứt cậu con trai đang bất tỉnh dưới lớp lá rừng khô quéo quắt.

– To quá! Mày.

– Đuổi nó mệt muốn chết.

– Ủa! Hai đứa nhỏ làm gì trong rừng? Hái sây hả?

Họ tá hỏa khi lây hoài mà cậu con trai không chịu dậy. Hai cái tay nó gãy vì sức nặng của con heo rừng. Nó ngất vì cái đầu bị va vào tảng đá gần bên khi xô cô bạn trợt qua cái hướng phóng bạt mạng, chạy trốn luồn đạn săn tầm nã bởi mấy người thợ săn của con heo rừng. Trong nguy hiểm, loài nào mà chẳng cố tìm cái sống! Ba người thợ săn tìm mọi cách nhưng thằng bé không tỉnh lại.

*

Khu núi Đồng Bò có một buổi chiều tang tóc. Cô bé dại ra. Nó chỉ thấy cậu bạn nhỏ của nó đang nằm ngủ. Nằm ngủ xong thì phải dậy thôi nha! Phải dậy đó! Ơ… Cô nhớ lại những ngày hai đứa cãi nhau…

– Hoa Lục Bình này sao giống hoa Quỳnh Hương dữ hén?

– Giống chỗ nào mà giống?

– Giống mà!

– Giống như ba với mẹ hả?

Cậu nhỏ chọc. Cô bé vẫn cảm thấy nó giống ở một cái gì đó mà nó hình dung không hết. Cậu con trai nhăn mũi:

– Thấy hoa Quỳnh Hương lần nào chưa?

Cô bé lắc đầu.

– Trời! Chưa thấy mà đằng ấy dám bảo giống.

– Vậy… nhà ngươi thấy chưa?

Cậu con trai… le lưỡi, trừ.

– Hùm! Không biết mà cãi!

Cậu con trai cố lý sự:

– Nếu giống thì ai nói hoa này với hoa kia?

– Thôi mệt! Ngon thì đi tìm cho đây một cái hoa Quỳnh cho đây coi thử nhé.

– Ừ.

– Ở đâu?

Cậu con trai cười, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất. Thấy cô bé quạu mặt, nó hểnh miệng:

– Nghĩa là cùng trời cuối đất, nhất định, ta cũng tìm được về cho… công nương – em!

– Hứ!

Cô bé đỏ mặt.

Ký ức cũng nhòa như những dòng mực trong cơn mưa. Cô bé trào nước mắt. Quỳnh ơi! Không cần đi tìm đâu nữa. Thì cứ cho hoa Lục Bình giống hoa Quỳnh đi. Giống thật mà! Giống ở chỗ không biết gì ngày mai, chẳng nghĩ tới tương lai. Giống ở chỗ cùng cãi nhau và làm hòa. Quỳnh à!

*

Rừng năm nay vào hạ. Cây khô trong gió Lào hanh nóng quá. Tiếng chim hót hình như cũng thưa thớt trong cành lá khói ám màu. Những cây làm chổi vẫn lơ thơ cao nhút đầu nở hoa bên dưới sườn núi. Vườn chuối mốc nhà ai te tàu với cái bụng mang mấy nhánh chuối con bé nhỏ. Con thỏ vẫn nhảy qua bụi cây không biết tên. Còn cây sây, không hiểu sao mùa này ít quả. Nơi cậu bé ngã xuống, dấu tích chẳng còn gì ngoài một cánh hoa Lục Bình mới toanh được cắm tử tế trong cái lọ nhỏ, xinh xinh có chữ tắt: Q-H. Người thiếu phụ lẳng lặng nhìn về hướng núi. Nàng hy vọng sẽ có ai đó mang đến cho nàng một đóa hoa Quỳnh Hương như tên ghép chung của hai đứa từ thuở thơ ấu tận nơi xa xôi từ cùng trời cuối đất. Hoa Lục Bình năm nay nở sớm. Chúng tím xanh ngát cả một dòng sông nhỏ chảy qua cái bàu nhà bên và hoa Quỳnh Hương vẫn là cái tên mà người đi về từ cùng trời cuối đất kia chưa biết nó là loại hoa màu gì? Mọc ở đâu và nở tàn như thế nào! Nhưng hoa Lục Bình vẫn không cô đơn trên dòng sông là cái giống nhất mà nàng nhận biết bằng một tình yêu cũng từ nơi cùng tận của đất trời không thể cắt nghĩa cũng như đóa Quỳnh Hương mà hai đứa chưa biết đến bao giờ!./.

Tháng 9/18/06
Ngọc Thiên Hoa

Exit mobile version