Site icon Ngọc Thiên Hoa

Bao giờ trở lại

Truyện ngắ Bao giờ trở lạiNgọc giật mình. Tiếng thằng lớp phó học tập gọi tên cô lên giảng tập. Cô tỉnh ngủ, uể oải lên bục. “Mỗi người chỉ được năm phút thì giảng cóc khỉ gì!” Cô rủa thầm cái đời giờ giấc cũng hà tiện. Cô giảng dở ẹt nhưng bực mình khi cái lão thầy “mới ra lò” có cái đầu như tổ quạ nhận xét: “Ít chú ý đến bài giảng“. Cô ném cho lão cái nhìn…thù hận… Cái tháng ba chết tiệt. Nào là cô để mất hai ”huy chương vàng” về môn nhảy cao, nhảy xa vì phạm quy, chỉ được ném bóng và chạy. Nào là cô và Kh kình nhau vì cái tô nó ném ra cửa sổ. Nào là cái ban cán sự “bôn” cứ kết tội cô hát “nhạc vàng”. Rõ chán. Rồi bỗng gã tóc xù này ở đâu lù lù về thành kẻ thù… Rõ bực.

Tối thứ bảy, lũ nhóc đi chơi sạch. Cô ở lại với quyển sổ, cây đàn, với nỗi buồn cố hữu, với nỗi nhớ nhà thâm trầm.

– Cộc cộc.

Cửa không đóng. Một cái đầu xù ló vào với nụ cười dễ ghét. Cô lạnh lùng:

– Thầy đi kiểm tra? Thứ bảy mà.

– Không! Mình đi chơi và xin lỗi một cô sinh viên kẻo bị nguyền rủa.

Ngọc giả nai nghe hắn nói: “Nói cho đã đi ông!” Hắn nói có lý, ”phải biết lắng nghe mà sửa sai”. Hắn còn điều tra về mình nữa kia, bướng với chả bướng, học giỏi…chưa thấy mà chỉ thấy kiêu? Chả sai. Làm gì nhau? Hắn nói về đủ thứ trên đời. Có liên quan gì với mình đâu? Có đấy. Rõ là hắn nghĩ mình còn xa mới bằng kiến thức của hắn. Thế mà mình tưởng mình “ngon” lắm: Biết đủ thứ. Ngọc nhìn hắn thao thao cho tới khi hắn ra về trong tư thế đĩnh đạc.

Cô đang nhớ má, giờ này chắc má đang buồn, thương lũ con mỗi đứa như cánh chim lạc loài. Đôi tay mẹ gầy guộc, nuôi sao nổi bầy con! Tóc xù đã gợi cho cô một nỗi buồn, một ý thức về mình hiện tại: Thích hay không, ta vẫn phải học tốt. Tiếc thay, cô chả muốn học hành. Cô muốn cái khác không có ở đây!. Cô rắc cơm nguội ra cửa sổ. Ngày mai, lũ chim sẻ lại bay tới, nhí nhố tranh ăn. Giống này không hiểu chết đâu mất dần. Cô ký âm lên giấy chuẩn bị văn nghệ 19 tháng 5 rồi phải viết xong niên luận “Kiều”. Bận rộn quá. Hơi đâu để bụng những vặt vãnh.

Biển Quy Hòa êm dịu. Những người phong cùi đã lẫn hết vào nhà. Ngọc nghĩ đến Hàn Mặc Tử yểu tướng mà buồn. Cô không muốn đi dạo. Cũng vì Kh, G rủ quá. Có cả tóc xù đi nên hắn cũng muốn cô đi. Ngọc chả coi hắn ra gì vì tức. Vậy thôi chứ cũng..nể. Chúng nó chui đâu mất. Trên mỏm đá chỉ còn tóc xù và Ngọc. Sóng đập vào bờ sủi bọt tung trắng. Tóc xù nhìn Ngọc: “Giá mà có máy ảnh, ta sẽ chụp em đang mím môi lạnh lùng trong bộ đồ trắng với mái tóc dài đang bay bay. Ta chúa lãng mạn, thích nét đẹp băng giá, hoang sơ. Tại sao người ta cứ nói em kiêu, khó gần. Ta muốn “công phá” thành trì ấy vì em là con người có đầy đủ yếu tố để kiêu”. Ngọc lặng lẽ cười, đưa mấy hòn sỏi về hắn: ”Nè, cho… anh”. À té ra biển dữ dội mà cũng rất ư dịu dàng. Thì ra nàng thích ngồi im lặng. Lúc ấy, trong nàng là dự thảo của những nốt nhạc, ”ta phải lôi cho được em ra khỏi cái vỏ sò ẩn dật.”

Chiều chầm chậm về. Bên kia trái đất lại mở ra một ngày mới.

Giờ này, tóc xù đang chờ Ngọc. Ngọc sẽ lên, sẽ ngồi chỗ này, sẽ im lặng nhìn anh đánh máy. Anh đang viết về nữ sĩ Xuân Quỳnh. Rồi Ngọc sẽ hát những bài “Lòng mẹ”, “Ngậm ngùi” , “Tình khúc cho em”. Ngọc trong sạch. Anh không có quyền chạm vào những gì trong trắng. Tình yêu là bài ca muôn thuở mà người đời không ai tránh né được. Anh cũng có một trời kiêu ngạo nhưng anh chỉ hóa hiền lành trước cô bé cũng nhiều cái để kiêu ngạo ngầm như anh. Hai điện từ cùng dấu đẩy nhau nhưng sẽ nhớ nhau nhiều nhất. “Ngọc thông minh, hẳn em sẽ thông cảm cho anh”.

– Cộc cộc!

Vẫn tín hiệu cũ và có lẽ cuối cùng. Đêm nay, anh không đánh máy, không làm việc, chỉ mong gặp em để nói một lời từ biệt mà hình như em đã biết. ”Nhìn em, ta đau xót. Em đáng được yêu thương. Mong sao cho đời em được hạnh phúc. Người nào không hiểu, không biết yêu em, kẻ ấy đáng nguyền rủa”.

Ngọc trở về nhà nhận thêm tang má. Cô từ bỏ con đường đạo diễn. “Thời mở cửa” muỗi ruồi nhiều, cốt sao giữ lòng trong sạch. Cô bé mồ côi phải lấy chồng, nghỉ việc, đã thôi không ca hát. Tóc xù thêm đứa con trai. Đường công danh rộng mở. Những hòn sỏi ngày nao có còn? Biển Quy Nhơn còn dậy sóng? “Tình khúc cho em” càng ngậm ngùi trong kỷ niệm.

Cuộc đời có những thứ tình cảm đẹp mà người ta không biết xếp nó vào loại nào! Chỉ có lòng vị tha, đồng cảm mới đè bẹp những ghen tuông, ích kỷ đời thường. Bao giờ trở lại những ngày xưa để cho ta nhắn với chàng: “Ta không là người bất hạnh mà cũng không là người hạnh phúc”. Còn chàng? ”Anh vẫn nhớ em giữa những ngày trống vắng”. Cả hai đã hóa thành nốt nhạc.

Bản tình ca không đoạn kết sẽ mãi sống trong họ như một kỷ niệm đẹp nhất của đời người.

1993

Exit mobile version